Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Phương thị sửng sốt, có chút khó có thể tiêu hóa ý tứ trong lời nói của nàng, “Ngươi, ngươi có ý tứ gì?”

“Không hiểu sao?” Cố Vân Đông cười lạnh, duỗi tay chỉ vào phương hướng đại môn, “Ra cửa quẹo trái, đi ra bờ sông nghe một chút người khác là nói về các ngươi như thế nào đi.”

Đổng Tú Lan cũng là vẻ mặt phẫn nộ đứng ở bên người Cố Vân Đông, “Phương tẩu tử, Cố Vân Đông là một hảo hài tử các ngươi nói những lời này đó cũng quá khó nghe, các ngươi đi thôi, nhà ta không chào đón các ngươi.”

Nàng có chút hối hận, vừa rồi nên cường ngạnh thỉnh các nàng đi ra ngoài mới đúng.

Không nghĩ tới Trần Vũ Lan tuổi còn nhỏ, miệng lại độc như vậy, đây không phải là ý định làm bại hoại thanh danh của người khác sao? Nào có cô nương nào há mồm ngậm miệng không biết xấu hổ nói ra những lời đó?
Phương thị sắc mặt biến đổi, bỗng nhiên xoay người, đi nhanh về hướng cửa.

Trần Vũ Lan sửng sốt, vội vàng đuổi kịp, tới cửa lại không cam lòng quay đầu lại, hung tợn trừng mắt Cố Vân Đông, nói, “Ngươi dám đánh ta, ta đi tìm đại bá phụ làm chủ cho ta.”

Nói xong, nhanh chóng rời đi Từng gia.

Phương thị lúc này trong lòng có chút loạn, lời Cố Vân Đông vừa nói như một đạo thiên lôi bổ thẳng vào lòng nàng.

Chẳng lẽ… những người đó thật sự ở sau lưng nàng nói ra nói vào?

Nàng cũng có ý nghĩ thầm đi bờ sông nghe một chút những phụ nhân đó nói gì, lại không dám. Vì thế, đã bị Trần Vũ Lan đang nổi giận đùng đùng trực tiếp kéo đến nhà Trần Lương.

“Đại bá phụ, đại bá phụ, ngươi phải đến làm chủ cho ta a.”

Trần Vũ Lan vừa vào cửa, trên mặt nước mắt liền chảy.
Chu thị khiếp sợ, “Ngươi làm sao vậy?”

“Đại bá nương, ta bị người đánh.” Trần Vũ Lan ủy khuất xoay đầu, lộ ra bên mặt bị đánh đến sưng đỏ.

Chu thị nhìn dấu tay chói lọi, nhin không được hít sâu một hơi, này, dấu vết này, đối phương xuống tay cũng đủ nặng.

Ai to gan như vậy, cũng dám đánh người của Trần gia bọn họ?

Tuy rằng ngày thường Chu thị không thích hai mẹ còn này, nhưng nói như thế nào các nàng cũng là người Trần gia, là góa phụ của đệ đệ nam nhân nhà nàng, có nhà bọn họ chống lưng, ai dám khi dễ các nàng? Đây là không đem Trần gia bọn họ để vào mắt a.

Chu thị trong mắt hiện lên tức giận, “Ai đánh? Xuống tay nặng như vậy?”

“Chính là nha đầu thúi Cố Vân Đông kia.” Trần Vũ Lan căm giận mở miệng.

Chu thị trên mặt biểu tình nháy mắt cứng đờ, “Ai?”
“Cố Vân Đông.”

Chu thị nhìn hai mẹ con này, sắc mặt trầm trầm, cười lạnh lên, “Các ngươi đi Từng gia? Như thế nào, ta cho các ngươi trở về, các ngươi đem gà lùa lại vào chuồng, heo cũng cho ăn, liền lại đi chân núi? Các ngươi nói gì đó chọc đến Vân Đông sinh khí lớn như vậy, còn động thủ?”

Chu thị đối với Cố Vân Đông ấn tượng thực sự rất tốt, nàng chính là thực thích tiểu cô nương này, cũng biết nàng ngày thường thực dễ nói chuyện.

Trừ phi thật sự chọc giận nàng, bằng không nàng sẽ không động thủ. Lần trước Phương thị đem người ta đuổi ra khỏi nhà, nàng cũng chỉ là lấy về phần tiền thuê nhà thuộc về nàng mà thôi. Hiện giờ nàng trực tiếp cho Vũ Lan một cái tát, có thể thấy được Vũ Lan đã nói gì đó không nên nói.

Trần Vũ Lan không dám tin tưởng nhìn Chu thị, “Đại bá nương, người nói cái gì vậy? Người như thế nào lại giúp đỡ người ngoài?”
“Ta giúp đỡ người ngoài? Ngươi cũng không nhìn xem các ngươi mấy ngày nay đều làm cái gì?” Chu thị không muốn cùng Trần Vũ Lan nói chuyện, trực tiếp quay đầu mắng Phương thị, “Nàng là một cô nương không hiểu chuyện, ngươi là mẹ cũng không hiểu sao? Mặc kệ các ngươi ở chân núi đợi Liễu thiếu gia làm cái gì, ngươi cũng phải xem chính mình là cái thân phân gì, Vũ Lan đã đính hôn, người là một quả phụ. Quả phụ trước cửa thị phi như thế nào ta đã dạy cho ngươi sao?”

Phương thị sắc mặt trắng nhợt, “Đại tẩu, ngay cả ngươi cũng cảm thấy ta không an phận sao?” “Đúng vậy!!” Chu thị nhẫn nàng thật lâu.

Bạn đang đọc truyện tại đây

Nhấn Mở Bình Luận