Lọc Truyện

Nông Môn Trưởng Tỷ Có Không Gian

Phương thị lùi lại một bước, ngước mắt nhìn đến Trần Lương từ bên trong đi ra, lập tức liền ô ô khóc lên, “Đại tẩu, ngươi nói lời này thật là muốn moi tim ta a. Ta vì Điền ca thủ tiết nhiều năm như vậy, ra khỏi cửa cũng rất ít. Không nghĩ tới ngươi lại nói như vậy, không bằng ta chết quách đi cho rồi.”

Chu thị cười lạnh, “Về nhà ngươi mà khóc đi.”

Trần Lương nhíu mi lại, từ phía sau Chu thị đi ra, “Được rồi, ngươi thân là đại tẩu, nói nói cái gì vậy?”

“Đúng vậy, ta sẽ không nói nữa, nàng cái gì cũng không có làm sai, ta đi.” Chu thị hung trợn trừng mắt nhìn về phía Trần Lương, quay đầu liền trở về phòng mình.

Trần Lương mày nhíu càng chặt, nhìn về phía Phương thị ánh mắt cũng lộ ra một tia không kiên nhẫn.

Như thế nào trước kia lại không cảm thấy Phương thị không đàng hoàng như vậy?
“Ngươi cũng đừng khóc nữa, đại tẩu ngươi hai ngày nay tâm tình không tốt, lời nàng ấy nói cũng đừng để trong lòng, đi về trước đi.”

“Đại bá, ngươi cũng cảm thấy ta không phải phải không? Ta thật không có ý gì khác, chỉ là Liễu thiếu gia nhà ở huyện thành, là nhà có quyền có thế, tương lai Vũ Lan gả tới Ngô gia, Ngô gia cũng muốn ở huyện thành làm chút mua bán nhỏ, nếu ta chúng ta tạo được giao tình với Liễu thiếu gia, đối với Ngô gia có trợ giúp, Vũ Lan ở Ngô gia cũng có thể có địa vị a.”

Trần Lương nghe vậy thở dài một hơi, “Được rồi, ta đã biết, các ngươi về nhà trước đi.”

Phương thị thấy hắn cũng không tin tưởng lời nói của mình, có chút nôn nóng, nhưng Trần Lương lại là một bộ không muốn nhiều lời, nàng chỉ có thể cắn cắn môi, mang theo Trần Vũ Lan về nhà.
Lúc này Cố Vân Đông, đã sớm đem hai mẹ con này vứt ra sau đầu, đem xe ngựa chuẩn bị tốt.

Bên kia đại trùng hươu bào cũng đã được Liễu Duy đưa lên chiếc xe ngựa kia.

Chỉ là Liễu An túng quẫn, cho dù đó chỉ là thi thể của đại trùng thì cũng thực sợ, bởi vậy chiếc xe ngựa kia đành phải để Thiệu Thanh Viễn đến đánh.

Liễu An vội chạy đến bên này Cố Vân Đông, nhảy lên càng xe.

Kể từ đó, trong xe ngựa liền chỉ còn lại có Cố Vân Đông cùng Liễu Duy hai người mặt đối mặt.

Cố Vân Đông, “…”

Liễu Duy, “…”

Chờ đến khi xe ngựa ra khỏi thôn, Cố Vân Đông đột nhiên hét lớn một tiếng, “Liễu An ngươi tiến vào, ta tới đánh xe.”

Liễu An sợ tới mức giật mình một cái, theo bản năng liền chui vào thùng xe.

Cố Vân Đông tiếp nhận dây cương, ngồi ở trước càng xe lắc lư lay động.
Liễu Duy sắc mặt xanh mét, hắn lại bị ghét bỏ, lại bị ghét bỏ!

Cố Vân Đông vội vàng đánh xe ngựa đi theo phía sau Thiệu Thanh Viễn, kỹ thuật lái xe của nàng con không phải là thực tốt, Thiệu Thanh Viễn thấy thời gian vẫn còn sớm, tốc độ thoáng chậm lại.

Chờ đến khi tới huyện thành, chung quanh tức khắc náo nhiệt lên.

Truy Phong là con ngựa tốt, một đường đi theo phía sau Thiệu Thanh Viễn đã thành thói quen, không cần Cố Vân Đông tốn sức lực gì nhiều.

Tần Văn Tranh học đường ở thành đông, Liễu Duy muốn đi về Liễu phủ trước để mang đệ đệ hắn theo cùng đến học đường.

Không nghĩ tới khi sắp đến Liễu phủ, Cố Vân Đông bỗng nhiên nhìn thấy một đạo hình bóng có chút quen thuộc chợt lóe lên.

Nàng đột nhiên ngơ ngẩn, đột nhiên ngồi thẳng thân mình quay đầu nhìn lại.
Ngay sau đó, nàng kéo lại dây cương, từ trên càng xe nhảy xuống, “Liễu An, ngươi ra đánh xe, ta có việc, một lát liền trở về.”

Nói xong, người liền chạy.

Liễu Duy xốc màn xe lên chỉ kịp thấy bóng dáng của nàng đã đi xa.

Thiệu Thanh Viễn ở phía trước cũng nghe thấy, theo bản năng dừng xe lại nhảy xuống muốn đuổi theo lại bị Liễu Duy cấp ngăn lại, “Nàng nói một lát nữa sẽ trở lại, dù sao ta cũng đã nói cho nàng địa chỉ của học đường Tần đại ca, nàng sẽ biết đường đi tìm.” Liễu Duy cảm thấy nàng gấp gáp như vậy, khẳng định là muốn đi nhà xí.

Bạn đang đọc truyện tại thich.truyen.247

Nhấn Mở Bình Luận