Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ Không Gei

- ----------------------------------------

Trì Kính Dao nắm chặt hai bàn tay nhỏ, từ từ ngồi xuống cái sạp thấp, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện này hoàn toàn do não cá vàng của cậu, chuyện Bùi Dã bước đi không phát ra tiếng cậu đã biết từ lâu rồi mà.

Vì sao hết lần này tới lần khác lại rơi vào cùng một cái hố vậy trời?

Bùi Dã không nói lời nào, đi tới ngồi đối diện với Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao sợ hãi nhìn về phía hắn, cười xấu hổ, cố gắng xoa dịu bầu không khí một chút.

"Muốn thấy ta cười?" Bùi Dã hỏi.

"Không muốn!" Trì Kính Dao vội lắc đầu.

Bùi Nguyện ở bên cạnh vội tới hòa giải: "Nhị đệ đừng dọa A Dao nữa."

"Huynh thấy nó giống đang sợ ta lắm sao?" Bùi Dã thản nhiên nói.

Trì Kính Dao rụt cổ, không biết nên trả lời là sợ hay không, chỉ có thể uất ức nhìn Bùi Dã.

Bùi Dã thật sự không rõ, bản thân mình còn chưa thèm uất ức đâu, thế mà vật nhỏ này lại thấy uất ức trước.

"Nhị ca......." Sau bữa cơm tối, Trì Kính Dao thật cẩn thận hỏi Bùi Dã: "Huynh vẫn còn tức giận sao?"

Bùi Dã liếc mắt nhìn cậu, nói: "Ta đáng sợ tới vậy sao?"

"Huynh không đáng sợ." Trì Kính Dao vội nói: "Ta nói bừa thôi."

Bùi Dã nhìn cậu, vẻ mặt kia rõ ràng là không tin lời nói này.

"Nếu ta sợ huynh, ăn cơm xong ta đã bỏ chạy rồi, còn quấn lấy huynh làm gì nữa?" Vật nhỏ nói như đúng lý hợp tình.

Sắc mặt Bùi Dã hơi dịu lại, nói: "Nói đi."

"Huynh có thể lại đi cùng ta tới dược tuyền một chút được không?" Trì Kính Dao hỏi, không đợi Bùi Dã từ chối, cậu vội bổ sung: "Huynh đã nói không ta đi một mình, ta cảm thấy vẫn nên nghe lời huynh thì hơn."

Bùi Dã nghe vậy bị cậu chọc tức muốn bật cười, nếu không phải chính tai nghe được sáng nay vật nhỏ lén chạy tới không biết bao nhiêu lần, hắn sẽ tin lời nói này. Vật nhỏ này tuổi còn nhỏ, sao lại có thể trợn mắt nói dối mà mặt không đổi sắc như vậy?



"Đi không?" Trì Kính Dao cười cười lấy lòng hắn, hỏi.

Vẻ mặt Bùi Dã bất đắc dĩ, đành phải đứng dậy.

Hai người đi tới dược tuyền, Trì Kính Dao đầu tiên tìm quanh một lần, không thấy được túi tiền kia, rồi sau đó lại ngựa quen đường cũ đi tới tảng đá tối hôm qua ngồi xuống.

Lần này con khỉ kia không để bọn cậu chờ lâu lắm, chỉ chốc lát đã tới rồi.

Đại khái là có cuộc giao tiếp và "trao đổi" lúc sáng, lần này nó không ném đá nữa, mà quan sát Trì Kính Dao và Bùi Dã một lúc, sau đó treo túi tiền lên cành cây nhỏ kia.

Nó treo xong lại không đi luôn, mà lùi lại chờ ở một bên.

Trì Kính Dao thấy thế liền đi tới gỡ túi tiền xuống, thấy bên trong quả nhiên có 5 hạt đào đen.

Lúc này Trì Kính Dao vui sướng không thôi, không ngờ con khỉ kia lại thông minh tới vậy.

Cậu lấy hạt đào đen trong túi tiền cất đi, đang chuẩn bị đổi kẹo đường trong thương thành, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

Con khỉ này đổi kẹo đường với cậu, gần như là lấy ăn hết, vậy nếu cậu đổi thứ khác, không biết con khỉ có muốn không? Nghĩ vậy, Trì Kính Dao đổi một hạt nắm lạc trong thương thành, bỏ vào trong túi tiền.

Sau khi Trì Kính Dao treo túi tiền lên, lùi lại phía sau như trước.

Sau đó, con khỉ tiến tới lấy xuống xem thử, rất nhanh đã phát hiện thứ bên trong đã thay đổi.

Chỉ thấy nó cầm lấy một hạt lạc cho vào miệng nhai nhai, nhìn qua có vẻ nó đã từng ăn rồi.

Trì Kính Dao hơi lo lắng, không biết thứ bên trong thay đổi thì con khỉ này còn muốn trao đổi nữa không. Nhưng rất nhanh cậu liền thấy nó cất túi tiền đi, sau đó biến mất nhanh chóng trong bóng đêm.

Bùi Dã ở bên cạnh nhìn thấy một màn này, vẻ mặt vài phần suy tư.

Không biết vì sao, thấy vật nhỏ và con khỉ kia "trao đổi", lại có cảm giác hài hòa như vậy.......

"Ngươi lại cho nó cái gì vậy?" Bùi Dã hỏi.

"Hạt lạc." Trì Kính Dao nói: "Ta vẫn còn này, Nhị ca muốn ăn không?"

Bùi Dã:..........

Sao vật nhỏ này cái gì cũng có vậy?

"Nhị ca, ta muốn thương lượng với huynh một việc." Trên đường về, Trì Kính Dao nói với Bùi Dã.

Bùi Dã nghe vậy đề phòng nhìn về phía cậu, vẻ mặt kiểu "ngươi lại muốn phá phách gì nữa đây".

"Ngày mai ta có thể đi tìm huynh không?" Trì Kính Dao hỏi.

"Không phải ngươi phải đi cùng với đại ca sao?" Bùi Dã nói: "Một người bệnh như huynh ấy, không thể không có ai bên cạnh được."

Trì Kính Dao nói: "Bên cạnh huynh ấy có Đinh tỷ tỷ mà? Ngày mai đại ca muốn đi giúp Đinh tỷ tỷ sửa soạn lại ghi chép thảo dược, ta ngồi cạnh không ổn, sợ quấy rầy huynh ấy, cho nên muốn đi tìm huynh."

Bùi Dã nghĩ nghĩ, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý.

Vì thế, sáng hôm sau, không đợi Bùi Nguyên lên tiếng, Trì Kính Dao đã nhét hai hạt đào đen vào tay hắn nhờ hắn đưa cho Đinh Tiểu Uyển, còn hào phóng nói mua một tặng một, hai hạt đều tặng cho nàng, mình thì lại chạy theo sau mông của Bùi Dã.

Bùi Nguyên đã sớm đoán được điều này, chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười.

Trì Kính Dao vừa đi theo Bùi Dã tới tiền viện, liền nghe thấy ở ngoài cửa lớn truyền đến tiếng ồn ào, sau đó vài người vội vã đẩy một chiếc xe gỗ vào, trên xe có một người quấn chăn.

Không đợi chiếc xe kia tới gần, trước mắt Trì Kính Dao đã tối đen, bị Bùi Dã duỗi tay chắn tầm nhìn.

Đợi sau khi xe kéo đi vào thiên viện (khu nhà phụ) phía đông, Bùi Dã mới thu tay lại.

"Nhị ca, người vừa nãy bị sao vậy?" Trì Kính Dao mờ mịt hỏi.



Cậu vừa nói dứt câu, liền thấy trên mặt đất có vết máu.

Trì Kính Dao:.........

Quấn chăn mà máu vẫn rơi xuống đất, người này bị thương tới mức nào vậy?

"Đừng nhìn." Bùi Dã kéo Trì Kính Dao tới tiền viện, nói: "Có lẽ là bị ngoại thương."

Mặc dù thôn trang này không phải là y quán, nhưng dân chúng gần đây nhất định biết người ở trong này. Nếu bị bệnh đột ngột mà không kịp lên trấn thì chỉ có thể tới đây cầu cứu.

Nhưng không biết hôm nay người kia bị thương thế nào, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng.

Bùi Dã dẫn Trì Kính Dao tới phòng thảo dược, đám tiểu nhị bên trong đang bận rộn xử lý thảo dược.

Ở thôn trang bọn họ trong ngoài đều trồng không ít thảo dược, những thảo dược này gồm nhiều loại, có loại cần phải nghiền thành bột, có loại cần phải niêm phong cất vào kho, còn một số loại cần phải xử lý phức tạp hơn mới có thể dùng làm thuốc.

Đám tiểu nhị này cả ngày để phân loại các loại thảo dược này, để khi được đưa lên y quán có thể trực tiếp sử dụng.

"Nhị ca làm gì vậy?" Trì Kính Dao hỏi.

"Giã thuốc." Bùi Dã nói.

Bùi Dã nói xong liền đi tới trước cối đá ngồi xuống, hắn không hiểu y thuật, không thể giúp đỡ những việc quan trọng, chỉ có thể giúp đỡ một số việc nặng. Trì Kính Dao vừa định chạy tới ngồi cạnh Bùi Dã, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, một tiểu nhị vội vàng đi vào.

"Lão Lưu đâu?" Tiểu nhị sốt ruột hỏi.

"Lão Lưu đã lên trấn thì sớm rồi, ngày mai mới về." Tiểu nhị khác nói.

Tiểu nhị kia nghe vậy dậm chân một cái, thoạt nhìn cực kỳ sốt ruột.

"Có chuyện gì sao?" Tiểu nhị khác hỏi.

"Có một người được đưa tới thiên viện, bị trúng tên, bây giờ mũi tên vẫn cắm vào xương không thể rút ra được." Tiểu nhị đó nói: "Đinh đại phu sức yếu, muốn tìm một người sức lớn tới, nhưng mũi tên này cắm khá sâu, lại sợ tùy tiện tìm một người không có kinh nghiệm, chẳng may trượt tay....... Lão Lưu không phải từng đi săn sao? Đinh đại phu nói để hắn làm thử xem."

Tiểu nhị khác nghe vậy hỏi: "Vậy sợ là không được, bây giờ hắn đã tới trấn trên rồi."

"Vậy chỉ có thể cố gắng hết sức thôi." Tiểu nhị nói: "Tìm đại một người thử xem."

Trì Kính Dao quay đầu nhìn về phía Bùi Dã, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.

Bùi Dã hỏi: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"

"Nhị ca, huynh cũng từng đi săn mà." Trì Kính Dao nói.

"Ta không dùng tên." Bùi Dã nói.

Lời này của hắn là thật, hắn chỉ dùng phi đao thôi.

"Thằng hai Bùi gia, ngươi từng đi săn sao?" Tiểu nhị bên cạnh nghe vậy vội hỏi.

"Ừm." Bùi Dã nói.

"Hay là ngươi thử đi?" Tiểu nhị kia nói: "Mấy người chúng ta đều thử rồi, thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng vị trí mũi tên cắm vào rất kỳ lạ, chỉ sợ chạm mạnh sẽ càng khiến hắn bị thương nặng hơn."

Trì Kính Dao thầm nghĩ, đúng là mấy người này khi rơi vào đường cùng thì cái gì cũng dám làm, cho dù Bùi Dã có biết bắn tên thì bắn tên và rút tên cũng là hai việc khác nhau đó? Nhưng nghĩ lại cậu liền hiểu ra, người trong thôn trang này mặc dù biết một chút về y thuật, nhưng phần lớn đều là do tiếp xúc với thảo dược mà biết.

Về phần ngoại thương, lại còn nguy hiểm tới tính mạng như thế này, hầu hết bọn họ đều chưa từng tiếp xúc qua.

Cho nên tìm một người từng đi săn, có thể chỉ nghĩ rằng những người này nhìn thấy máu nhiều nên gan dạ hơn?

"Thằng hai Bùi gia, ngươi đi xem giúp một chút đi?" Tiểu nhị kia nói.



Bùi Dã nghe vậy nhìn thoáng qua Trì Kính Dao, rồi sau đó gật gật đầu.

Trì Kính Dao hơi lo lắng, vội đi theo sau Bùi Dã.

Bùi Dã dường như có điều băn khoăn, muốn bảo cậu ở lại chỗ này.

"Ta không đi vào xem, ta ở bên ngoài đợi thôi." Trì Kính Dao vội nói.

Khi tới trong thiên viện, Bùi Dã liền được tiểu nhị dẫn vào phòng.

Trì Kính Dao chờ ở ngoài cửa, nghe thấy hai hán tử đứng ngoài cửa nói với nhau về lai lịch của người kia.

Cậu mơ hồ biết được qua lời nói của hai người kia, người trúng tên bên trong hình như là người tham gia quân ngũ, không biết sao lại bị bỏ lại.......

Trì Kính Dao:........

Tham gia quân ngũ sao? Trúng tên?

Đầu óc Trì Kính Dao xoay chuyển, đột nhiên nhớ tới một chi tiết trong nguyên tác, Bùi Dã hình như nhập ngũ là vì vô tình cứu được một người, sau đó được người đó tiến cứ vào nên mới nhập ngũ.

Không lẽ lại khóe như vậy chứ?

Bùi Dã hiếm khi tùy tiện cứu một người, có thể cứu được lão đại sau này của mình sao?

Nhưng đây là thế giới tiểu thuyết, Bùi Dã lại là nhân vật chính, cho nên hết thảy đều có thể xảy ra.

Nghĩ vậy, Trì Kính Dao cẩn thận vào phòng.

Cậu muốn nhìn lén người bị thương xem có giống nhân vật tai to mặt lớn hay có khí chất lão đại hay không?

Trì Kính Dao đi tới cạnh bình phong, lặng lẽ nhìn qua khe hở bình phong, vừa lúc thấy được cảnh Bùi Dã rút tên cho đối phương. Người nọ không biết là do đau đớn hay là thế nào, lúc Bùi Dã rút tên giúp hắn đột nhiên tỉnh lại, cắn mạnh lên cánh tay của Bùi Dã.

Bùi Dã giãy một chút nhưng không được, quyết đoán nâng tay bóp cằm người đàn ông, tháo khớp hàm của người nọ.

Trì Kính Dao:.........

Nhị ca giỏi quá, chỉ mong đây không phải là lão đại sau này của đại ca!

- ----------------------------------------------

Hết chương 27.
Nhấn Mở Bình Luận