Lọc Truyện

Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão

Editor: Vĩ Không Gei

- ----------------------------------------------

"Không cầm máu được." Một tiểu nhị bên cạnh phụ trách giữ chặt bệnh nhân nói.

Đinh Tiểu Uyển nhíu mày không lên tiếng, ra hiệu nhờ Bùi Dã hỗ trợ giữ khăn trên miệng vết thương.

"Ta có hai hạt đào đen, cầm lấy trộn vào phương thuốc cầm máu, sắc thành một bát thuốc đem tới đây." Đinh Tiểu Uyển nói với tiểu nhị.

Tiểu nhị nghe vậy nhận lấy hạt đào đen nàng đưa, nói: "Lấy hạt đào đen làm thuốc thì phải cần tới bốn hạt."

"Ta chỉ có hai hạt thôi, lấy tạm đi." Đinh Tiểu Uyển nói.

"Đinh tỷ tỷ......." Trì Kính Dao thò đầu ra từ sau tấm bình phong, nhỏ giọng nói: "Ở đây ta còn ba hạt nữa."

Sau khi Trì Kính Dao đổi hạt đào đen lần trước, lần này rút kinh nghiệm, sau khi nhờ Bùi Nguyên đưa hai hạt cho Đinh Tiểu Uyển, cất ba hạt còn lại vào trong túi, không ngờ lại thật sự cần tới.

"Vậy tốt quá." Đinh Tiểu Uyển nói với Trì Kính Dao, rồi sau đó nhận lấy ba hạt đào đen đưa cho tiểu nhị, nói: "Cho cả năm hạt vào đi, sắc cùng luôn." Tiểu nhị kia nghe vậy vội bước nhanh đi.

Bùi Dã nhìn về phía Trì Kính Dao, vốn muốn bảo cậu ra ngoài, nhưng thấy cậu không sợ cảnh này, trên mặt cũng không có vẻ sợ hãi, liền nhịn không hé răng, nhưng vẫn dùng một tay rảnh yên lặng kéo chăn lên, che đi vết máu loang lổ trên giường.

Đinh Tiểu Uyển cắm mấy châm trên người nam nhân, tâm trí nam nhân vốn đã hơi mơ màng, nhất thời khôi phục tỉnh táo, hai mắt mang theo vài phần tức giận nhìn về phía Bùi Dã.

Cằm nam nhân bị Bùi Dã tháo, tay chân đều bị tiểu nhị giữ chặt, lúc này nhìn cực kỳ nhếch nhác.

Nhưng hắn chẳng để ý tới đau đớn thể xác, miệng cũng không hừ lấy một tiếng, chỉ là gân xanh trên trán do nhẫn nhịn mà hơi gồ lên.

Trì Kính Dao thò đầu vào lén quan sát người này, thấy hắn khoảng chừng 30 tuổi, cơ thể cao lớn, khí chất oai hùng, vừa nhìn là biết không phải người tầm thường. Trì Kính Dao càng nhìn càng thấy người này 8-9 phần là lão đại sau này của Bùi Dã.

Chuyện này có ổn không đây?

Nhị ca tốt của cậu lần đầu gặp mặt đã đắc tội với người ta rồi........

"Còn muốn cắn nữa không?" Bùi Dã nâng mắt hỏi nam nhân.

Ánh mắt nam nhân sắc bén, nhìn về phía Bùi Dã.

"Nếu không cắn nữa, ta sẽ nắn lại cằm cho ngươi." Bùi Dã lại nói.

Nam nhân đại khái chưa từng bị người ta đối xử như vậy, nghe vậy nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng.

Trì Kính Dao ở một bên thấy lo lắng, âm thầm cầu nguyện Bùi Dã đừng làm bậy nữa, nhanh nắn lại cằm cho người ta đi.

Cũng may Bùi Dã không phải người thích đùa, có lẽ hắn biết người này vừa nãy cắn hắn là do lúc rút tên quá đau, mới làm vậy theo bản năng, chứ không phải cố ý tấn công mình. Vì thế sau khi Bùi Dã xác định tâm trí nam nhân đã tỉnh táo lại, liền nắn lại khớp hàm cho hắn.

"Tiểu tử nhà ngươi to gan lắm!" Nam nhân trầm giọng nói.

Bùi Dã nhìn hắn một cái, thái độ xa cách lại lạnh nhạt, hiển nhiên không muốn nói chuyện với hắn.

Trì Kính Dao thấy thế nhịn không được lén lút đi tới, lấy một mảnh vải bên cạnh lau đi nước miếng vừa chảy ra do nam nhân không khống chế được.

"Nhị ca ta chỉ vì cứu ngài thôi, ngài đừng so đo với huynh ấy." Trì Kính Dao nhỏ giọng nói.

Ánh mắt nam nhân dừng trên người Trì Kính Dao, tò mò đánh giá cậu vài lần.

Bùi Dã thấy thế, yên lặng che vật nhỏ phía sau mình.

Không lâu sau, tiểu nhị vội vàng bưng thuốc tới.

Đinh Tiểu Uyển bảo tiểu nhị đút thuốc cho nam nhân, rồi sau đó nói với hắn: "Thương thế của ngươi trì hoãn đã lâu, miệng vết thương rất khó xử lý, bây giờ ta phải xử lý sạch thịt thối rữa trên vết thương, việc này có thể sẽ khiến ngươi chảy nhiều máu hơn."

"Cứ làm đi." Nam nhân nói.

"Ngươi có thể sẽ chết đấy." Đinh Tiểu Uyển lại nói.

Nam nhân nghe vậy nhếch mép, nói: "Ta biết rồi."

"Có gì muốn nói trước không?" Đinh Tiểu Uyển hỏi.

Nam nhân nghĩ nghĩ, nói: "Trước khi bị thương, ta đã đi ngang qua thị trấn, phó tướng của ta nói muốn ăn kẹo hồ lô, ta cười nói một đại nam nhân như hắn ai lại ăn kẹo hồ lô......" Hắn nói xong đáy mắt đỏ lên, ngừng một lúc lâu mới tiếp tục nói: "Nếu ta chết, thay ta mua một cây kẹo hồ lô, ta muốn nếm thử xem thứ đó có mùi vị thế nào."

"Đại nhân......." Trì Kính Dao thò đầu ra từ sau lưng Bùi Dã, nói: "Ở đây ta có kẹo đường, hay là ngài ăn tạm một chút đi?"

Cậu nói xong liền đổi một viên kẹo đường trong thương thành, đưa tới bên miệng nam nhân, đối phương hơi ngẩn ra, đáy mắt hiện lên ý cười gượng.

Nam nhân thầm nghĩ, sao hắn có thể ăn thứ tiểu hài tử hay ăn được chứ?

Nhưng không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ u buồn, sau đó ngậm lấy kẹo đường Trì Kính Dao đưa tới.

"Giữ hắn lại, đừng để hắn giãy giụa." Đinh Tiểu Uyển nói.

Trì Kính Dao biết Đinh Tiểu Uyển muốn xử lý vết thương cho hắn, kiểu này chắc càng đẫm máu hơn rút tên, cho nên cậu yên lặng đi ra ngoài.

Hai hán tử bên ngoài vẫn đang nói chuyện với nhau, Trì Kính Dao nghe một lúc, cũng không nghe được tin nào hữu ích.

Nhưng qua lần tiếp xúc vừa nãy, trong lòng cậu có cảm giác mơ hồ rằng người này khả năng cao chính là lão đại sau này của Bùi Dã rồi.

Tiếc là trong nguyên tác không đề cập tới thời gian cụ thể Bùi Dã nhập ngũ, Trì Kính Dao không có cách nào đoán được thời điểm người này xuất hiện rốt cuộc có giống với nguyên tác hay không. Trong lòng cậu âm thầm cầu nguyện đừng đem Bùi Dã đi sớm như vậy, ít nhất phải để cậu hoàn thành nhiệm vụ công lược đã!

Qua một lúc lâu sau, Đinh Tiểu Uyển mới bước ra khỏi phòng, Bùi Dã cũng đi ra theo.

"Đinh tỷ tỷ, người kia không sao chứ?" Trì Kính Dao hỏi.

"Khó mà nói được." Đinh Tiểu Uyển nói: "Bây giờ vết thương của hắn vẫn đang chảy máu, nếu cứ như vậy thì hắn không chảy máu nhiều mà chết thì cũng chết do vết thương chuyển biến xấu."

"Hạt đào đen cũng không cứu được hắn sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Như muối bỏ biển thôi." Đinh Tiểu Uyển nói: "Dược hiệu của nó chỉ có thể kéo dài tới xế chiều hôm nay."

Trì Kính Dao nghe vậy mới hiểu ra, nếu so sánh hạt đào đen với thuốc kháng viêm, vậy đối phương phải uống ít nhất 3-5 ngày mới được, chỉ mới uống một lần như vậy thì quả thật không có nhiều tác dụng.

"Nếu có nhiều hơn thì sao?" Trì Kính Dao hỏi.

"Như vậy thì hy vọng sống của hắn tất nhiên sẽ lớn hơn một chút." Đinh Tiểu Uyển nói: "Nhưng mà, ngươi có nhiều như vậy không?"

Trì Kính Dao hít một hơi thật sâu nói: "Ta sẽ cố gắng thử xem."

Bây giờ, cậu cũng chỉ có thể đặt hy vọng vào con khỉ kia thôi.

Trì Kính Dao cũng đã nghĩ, nếu người này thật sự là lão đại sau này của Bùi Dã, vậy để hắn chết thì tương lai Bùi Dã sẽ không thể nhập ngũ nữa. Nhưng sau đó Trì Kính Dao nghĩ lại, Bùi Dã là nhân vật chính trong nguyên tác, sau này không những thành tựu vô song mà còn là anh hùng dẹp loạn an bang.

Nếu Bùi Dã không nhập ngũ, sẽ làm thay đổi cốt truyện cực lớn, chẳng may thế giới sụp đổ thì nguy lắm.

Đến lúc đó không chỉ Trì Kính Dao bị đá khỏi thế giới này, còn có thể khiến sinh linh oán than.......

Để đảm bảo an toàn, Trì Kính Dao quyết định cố hết sức một phen.

Trì Kính Dao nhanh chóng đi tới dược tuyền, xa xa đã thấy con khỉ kia ngâm mình trong hồ, thoạt nhiên cực kỳ thích thú.

Sau khi nghe thấy tiếng bước chân, con khỉ cảnh giác quay đầu lại nhìn, phát hiện là Trì Kính Dao mới thả lỏng một chút.

"Ngươi tới còn sớm hơn ta nghĩ." Trì Kính Dao nói.

Con khỉ bước ra khỏi hồ, lắc lắc nước trên người.

Lông trên người nó dính nước, thoạt nhìn cực kỳ buồn cười.

Con khỉ nhảy vài cái lên đỉnh tảng đá lớn bên cạnh, lấy thứ gì đó từ phía sau ra.

Trì Kính Dao tập trung nhìn vào, trong tay nó đang cầm một quả hồ lô có lỗ thủng, quả hồ lô đó không nhỏ, trông to như một quả dưa hấu.

"Khịt khịt." Con khỉ kêu hai tiếng, chỉ chỉ hồ lô, lại chỉ chỉ vào Trì Kính Dao.

Trì Kính Dao nhìn vào trong hồ lô, xuyên qua cái lỗ phát hiện bên trong có đầy hạt đào đen, ước chừng phải tầm 100-200 hạt.

Nhiều thật, Trì Kính Dao khiếp sợ không thôi.

Không ngờ lần này con khỉ lại chuẩn bị nhiều hạt đào đen tới vậy, thậm chí còn mang hết tới đây.

"Khịt khịt." Con khỉ lấy hai hạt đào đen trong hồ lô ra ném trên mặt đất, chỉ chỉ vào Trì Kính Dao, lại làm động tác cắn hạt lạc, ý là hai hạt này là để đổi lạc giống lần trước.

Trì Kính Dao nghĩ nghĩ, đổi lấy một nắm lạc đặt xuống đất, con khỉ thấy thế lại lấy ra hai hạt đào đen trong hồ lô.

Một nắm lạc đổi lấy hai hạt đào đen, lần trao đổi này còn lời hơn nhiều so với kẹo đường.

Trì Kính Dao ngồi xổm trên đất, lại đổi lấy một củ khoai lang đặt xuống đất.

Con khỉ suy nghĩ một lúc, lấy ba hạt đào đen ra.

Trì Kính Dao không ngờ con khỉ này xác định giá trị của đồ vật bằng kích thước của chúng, vì vậy cậu lại đổi một đống khoai trong thương thành một lần.

"Khịt khịt." Con khỉ xua tay với cậu, hai ngón tay tạo thành hình tròn, ý là khoai lang đủ rồi, nó muốn đổi kẹo đường.

Trì Kính Dao cũng không muốn lợi dụng nó mãi, liền cho nó thêm mấy viên kẹo đường.

Đợi sau khi con khỉ đã lấy hết số hạt đào đen trong hồ lô của nó ra, trên mặt đất đã có chất một đống khoai lang lớn và một đống kẹo đường nhỏ. Trì Kính Dao cuối cùng lại dùng một viên kẹo đường đổi lấy cái quả hồ lô vỡ của nó.

"Ngươi có mang về được không?" Trì Kính Dao vừa nhặt hạt đào đen bỏ vào hồ lô, vừa hỏi con khỉ.

Con khỉ nhặt viên kẹo đường nhét vào miệng, sau đó hú một tiếng, đột nhiên một loạt tiếng "khịt khịt" vang lên.

Sau đó vài con khỉ xuất hiện trước mặt Trì Kính Dao, có con khỉ liếc mắt quan sát Trì Kính Dao, dường như muốn duỗi tay cào cậu, nhưng lại bị con khỉ lúc này "quát" một tiếng, sợ hãi vội rụt tay lại.

Lũ khỉ phân công nhặt khoai và kẹo đường trên đất, sau đó nhanh chóng rời đi không thấy bóng.

Trì Kính Dao ngồi tại chỗ một lúc mới hồi thần, lòng bàn tay cũng chảy ra mồ hôi lạnh.

May mà con khỉ kia có quy củ, nếu không hôm nay e là cậu lại bị tiền mất tật mang.

Lúc Trì Kính Dao ôm quả hồ lô vỡ kia đi tìm Đinh Tiểu Uyển, Đinh Tiểu Uyển đang ở trong dược phòng bàn bạc gì đó với tiểu nhị.

Mọi người nhìn thấy Trì Kính Dao ôm quả hồ lô vỡ, vẻ mặt đều tò mò, không biết bên trong là gì.

Trì Kính Dao ôm lấy hồ lô, như một người vừa trúng thưởng lớn, vẻ mặt còn đang căng thẳng vì chưa thích ứng được với phần thưởng quá lớn đó.

"Đinh tỷ tỷ, trước đó tỷ nói để chữa cho người kia cần bao nhiêu hạt đào đen?" Trì Kính Dao hỏi.

Đinh Tiểu Uyển nghĩ nghĩ, nói: "Một ngày hai lần, một lần bốn hạt, chắc là khoảng tầm ba ngày. Nếu ba ngày sau hắn vẫn chưa tốt lên, có lẽ cũng sẽ tắt thở luôn, nếu tốt lên rồi thì đổi thành thuốc trị thương bình thường là được rồi."

Nhưng theo nàng thấy thì căn bản không thể tìm được nhiều hạt đào đen như vậy.

Đừng nói là ba ngày, chỉ sợ số lượng một ngày cũng không có đủ nữa.

"Hai với bốn là tám, ba với tám là hai mươi tư." Trì Kính Dao móc tay vào trong hồ lô lấy đủ hai mươi tư hạt đào đen rồi đặt lên bàn.

Sau đó cậu nghĩ nghĩ, lại "hào phóng" lấy thêm 10 hạt ra, cũng đặt lên trên bàn, tiếp đó cậu ôm chặt lấy quả hồ lô vỡ của mình, vẻ mặt như "thâm tàng bất lộ".

Mọi người chưa bao giờ thấy nhiều hạt đào đen tới vậy:......

- ----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Trì - giàu có hào phóng - Kính Dao: Một chút lòng thành, một chút lòng thành thôi ~

- ---------------------------------------------

Hết chương 28.
Nhấn Mở Bình Luận