Lọc Truyện

Không ngờ lần này Dương Ngọc Lan lại nhận tiền.  

 

Bà bình tĩnh nói: "Hai người có thể trở về rồi, ngày mai chờ tin tức của tôi.”  

 

Tô Văn Thành và Tô Bắc Sơn cũng thật không ngờ, Dương Ngọc Lan lại dễ dàng khuất phục như vậy, bọn họ vô cùng vui mừng.  

 

Tô Bắc Sơn thậm chí còn cười nói với Tần Thiên: "Tên lưu manh này, chờ công ty làm ăn phát triển có thể cho anh làm đội trưởng đội bảo an.”  

 

“Đây mới là lối thoát chân chính cho cậu.”  

 

Tô Văn Thành cũng tức giận nói: "Họ Tần kia, mày hời rồi nhé.”  

 

“Còn không mau cảm tạ Tô gia chúng ta ban ân!”  

 

Sau khi hai người rời đi, Tô Tô lo lắng nói: "Mẹ, mẹ không phải thật sự thông đồng với bọn họ làm bậy chứ?”  

 

“Đây là hại người đó! Con không đồng ý cho mẹ làm như vậy!”  

 

“Mẹ không cần lo lắng, một người làm một người chịu, ngày mai con sẽ tìm truyền thông nói rõ ràng.“”  

 

Dương Ngọc Lan bất đắc dĩ cười nói: "Nói ra có ai tin không? Đừng quên, chúng ta là mẹ con.”  

 

“Nhưng mà...”  

 

“Tô Tô con đừng lo, thời gian không còn sớm nữa mau đi nghỉ ngơi đi.”  

 

“Ngày mai, mẹ tự mình có cách.”  

 

Ngày hôm sau, Dương Ngọc Lan vừa đi vào văn phòng ủy ban, liền nghênh bị mọi người dùng ánh mắt quái dị nhìn bà.  

 

“U, đây không phải là Dương đại ủy viên của chúng ta sao.”  

 

"Đã đến tuổi này rồi, mỗi ngày còn ăn mặc trang điểm như vậy, cho ai xem đây?"  

 

Bên cạnh có một người phụ nữ mập mạp dùng ngôn ngữ chua ngoa nói với Dương Ngọc Lan.  

 

Dương Ngọc Lan nhíu mày: "Bà là ai?”  

 

“Tôi là người của khoa hành chính của bệnh viện Trung y, tên Miêu Thúy Hoa!”  

 

“Dương Ngọc Lan, bà còn giả bộ hồ đồ với tôi?”  

 

“Nói, chuyện dược liệu là sao!”  

 

"Hiện tại người bệnh ở lại bệnh viện không đi, tìm sống tìm chết, hôm nay bà không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi xé mặt của bà ra!"  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhot-com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận