Lọc Truyện

 “Chúng ta đều tin ủy viên Dương sẽ không làm loại chuyện này.”  

 

“Hoặc là bà ta cũng bị những thương gia vô lương tâm kia lừa.”  

 

Miêu Thúy Hoa không chút nể tình, chỉ vào mũi viện trưởng lớn tiếng nói: "Có phải ông cũng coi trọng con hồ ly tinh này?"  

 

“Lão Dương, nói cho ông biết, chết tâm đi!  

 

“Đống thịt này tuy rằng già nhưng ông ăn không được đâu.”   

 

“Đó là mỹ vị tặng cho người ở trên. Nếu không bà ta dựa vào cái gì mà lên làm ủy viên?”  

 

“Lão hồ ly lẳng lơ!”  

 

“Ta phi!”  

 

Các loại từ nhục mạ khó nghe, tràn ngập toàn bộ văn phòng. Những nhân viên khác đều không dám nói chuyện.  

 

Rất nhiều người cũng cảm thấy kì quái, dù sao cái chức ủy viên này của Dương Ngọc Lan cũng quá bất ngờ.  

 

Hiện tại trong lòng bọn họ đều nghĩ, có lẽ mọi chuyện thật như lời Miêu Thúy Hoa nói, Dương Ngọc Lan chính là dựa vào thân thể mà thượng vị.  

 

Đối với việc này Dương Ngọc Lan không cãi lại, bà vẫn cúi đầu thu dọn tất cả vật dùng cá nhân.  

 

Rất nhanh sau đó bà đã thu dọn xong, nhìn quanh mọi người lớn tiếng nói: "Tôi thừa nhận, lần mua sắm dược liệu này là do tôi làm không tốt.”  

 

“Hết thảy trách nhiệm, do tôi đứng ra gánh vác.”  

 

“Chỗ này là mười vạn tệ, viện trưởng Dương, xin ngài bồi thường cho bệnh nhân.”  

 

“Nếu như không đủ, còn thiếu bao nhiêu ông nói cho tôi biết tôi sẽ nghĩ cách bù vào.”  

 

“Mấy ngày nay cảm ơn mọi người giúp đỡ, là thực lực bản thân có hạn không xứng làm ở vị trí này, bây giờ tôi tự nhận lỗi từ chức.”  

 

“Từ chức?”  

 

Người trong phòng làm việc đều xôn xao.  

 

“Dù sao chuyện này cũng không nghiêm trọng như vậy, không đến mức trực tiếp từ chức chứ?”  

 

Hơn nữa vị trí này có bao nhiêu béo bỡ, mọi người ở đây ai cũng biết.   

 

Bà ta thật sự cam lòng từ chức?  

 

"Sẽ không phải là khổ nhục kế, cố ý diễn cho cấp trên lãnh đạo xem chứ?"  

 

“Là hồ ly ngàn năm, sao lại dễ dàng từ chức như vậy?" Miêu Thúy Hoa cười lạnh trào phúng.  

 

Dương Ngọc Lan ôm một cái hộp đi tới trước mặt Miêu Thúy Hoa, mạnh mẽ giơ tay tát xuống một cái tát.  

 

“Tướng mạo đã không đẹp sao tâm hồn còn bẩn như vậy!”  

 

“Đây là bài học cho cô!”  

 

Nói xong Dương Ngọc Lan ngang nhiên đi ra ngoài.  

 

Miêu Thúy Hoa và mọi người trong phòng làm việc đều sợ ngây người.  

 

Tần Thiên nhận được điện thoại báo cáo của Mã Dung, nói Dương Ngọc Lan dứt khoát từ chức, hơn nữa còn tát Miêu Thúy Hoa một bạt tai, nghe xong hắn nhịn không được nở nụ cười.  

 

“Tần tiên sinh, ngài xem, tôi nên giữ mẹ vợ của ngài lại không?”  

 

“Tôi tin bà ấy nhất định là bị oan.”  

Tần Thiên thở dài, nói: "Bà phạm sai lầm, hẳn là nên gánh chịu hậu quả.”   

Nhấn Mở Bình Luận