Lọc Truyện
Rốt cuộc Dung Lạc và Mục Dã cùng ở lại thuyền đánh cá. Mười con thuyền lại tiếp tục cuộc hành trình của mình tiếng về phía bến đỗ mới của họ. Tàu con thoi của Tống Bằng thì chạy trước, mục đích là thám thính trước và chú ý tình huống dưới biển. Dù Dung Lạc cảm thấy không cần thiết lắm nhưng lại không có nói gì.

Nhưng sau đó Tống Bằng đã nhanh chóng nhận ra, có vẻ hắn đã suy nghĩ nhiều. Cả quảng đường sau đó của họ đặc biệt thuận lợi. Cứ như họ đây không phải là đang vượt biển mà chỉ đang chạy vòng vòng quanh hòn đảo trong phạm vi một hải lý vậy. Một chút sinh vật biến dị đều không có, càng không nói những con tàu có khả năng di chuyển trên biển vô tình đụng độ phải họ. Nhưng có một chuyện, ngược lại Tống Bằng không có phát hiện. Bên dưới con thuyền Dung Lạc đang đứng tồn tại một đám cá nhỏ. Chúng hoặc là dán sát vào đáy tàu, không thì bơi theo bên cạnh, cùng họ tiến về phía trước. Cũng không thể trách Tống Bằng, rada của họ chỉ để nhìn sinh vật biến dị. Những con cá nhỏ vô hại thế này lọt không vào nổi vòng tròn kia, cho nên hắn không biết là phải rồi. Nhưng như vậy cũng không trở ngại hắn sinh ra hoài nghi với những chuyện cứ ngỡ như là may mắn đang diễn ra kia.

Sau đó nữa họ phát hiện khi họ dần rời xa hòn đảo thì sóng lớn đã trở nên im lìm xuống, rồi cuối cùng trở lại bình thường.

Giống như họ đã đi ra khỏi tâm bão vậy đó.

Cứ vậy, hành trình sau đó lại càng thuận lợi nhẹ nhõm hơn. Những người vốn căng thẳng thần kinh nãy giờ vừa thả lỏng thì mí mắt đã nặng trũi xuống. Dần dần đám người không ngừng ngã lưng vào nhau vô thức nhắm mắt thiếp đi.

Nói gì thì họ đều là người phàm có xác thịt, không thể không mệt mỏi sau một trận chạy trốn, khó nói không phải kinh hồn bạt vía được. Hơn nữa họ tự hiểu hành trình sau đó sẽ không ngắn, dưỡng sức cho tốt mới là chuyện nên làm. Cho dù có gặp chuyện ngoài ý muốn thì họ vẫn có sức để đối phó chứ không đến nổi không có lực hoàn thủ. Mặc kệ quảng đường trước đó đặc biệt thuận lợi thì đối với những thứ chưa biết, nhân loại đều sẽ luôn tồn một tia lo sợ bất an với nó. Nhưng cũng bởi vì vậy mà nhân loại mới có thể tồn tại và phát triển đến mức thống trị trái đất. Cho nên đám người không có quá cố gắng chống trọi. Ai mệt mỏi thì ngã lưng ngủ một chút, tranh thủ lấy lại tinh thần sung mãn. May mắn họ đều là người lao động tay chân cho nên sức chịu đựng đều không kém.

Quãng đường sau đó nói nhanh không nhanh, nói chậm lại chẳng hề chậm. Ít nhất Tống Bằng vốn đã tồn tại rất nhiều nghi vấn dựa vào sức quan sát nhạy bén của bản thân đã phát hiện thời gian họ di chuyện bị rút ngắn đi rất nhiều. Cứ nói như vầy, một hải lý cần dùng nữa tiếng di chuyển bằng thuyền đánh cá nếu chưa tính những khó khăn trên biển. Nhưng hiện tại họ lại chỉ cần có mười lăm phút để đi, đó là chuyện gì? Còn nữa, đối với việc Dung Lạc nhất định đòi ở trên thuyền, còn nói có chuyện để làm, đó là chuyện gì? Trong khi hắn âm thầm quan sát cũng không thấy cô làm cái gì ngoài đứng ở trên boong thuyền nhìn mặt biển.

Tống Bằng đầy mình tâm sự đương nhiên ảnh hưởng đến Dung Tình đang nghỉ ngơi bên cạnh.

“Anh đang nghĩ gì vậy?”



Cô khẽ vươn tay muốn sờ lên lông mày đang nhíu chặt của người đàn ông vừa hỏi.

Trong khoang tàu chỉ có một cái ghế lái tàu là mềm mại nhất. Tống Bằng để nó cho Dung Tình ngồi, bản thân hắn đứng ở bên cạnh điều khiển tàu. Đối với những người như hắn, có đứng cả gày cũng không xi nhê gì. Bên cạnh thân tàu còn có hai dãy ghế cố định ở hai bên nhưng đám nhỏ trong tàu lại không dùng mà ngồi bẹp xuống sàn tàu lạnh lẽo. Sau khi líu ra líu ríu rất nhỏ với nhau về sự mới lạ của con tàu lần đầu chúng thấy thì lần lượt dựa sát vào nhau ngủ hết. Chúng nó dù sao cũng vẫn còn nhỏ, mệt mỏi là chuyện bình thường. Vốn dĩ Tống Bằng cũng nghĩ Dung Tình đều vậy. Nhưng xem là do hắn đã thất thần mới không để ý người bên cạnh đã tỉnh, còn quan sát hắn một thời gian.

Tại Tống Bằng không biết, trước đó Dung Tình đã ngủ một giấc dài trên thuyền, không dễ gì lại ngủ nữa.

“Cả hành trình trước đó có chuyện gì kỳ lạ xảy ra không?”

Tống Bằng khẽ cúi người cho cô sờ, còn cầm ngược tay cô hỏi.

“Mới đầu chúng em đụng phải một người đi tuần, nhưng sau đó hữu kinh vô hiểm rồi. Thế mới biết Dung Lạc cô ấy thông minh như vậy, dễ dàng lừa dối được tên kia.”

Dung Tình giống như đã ấp ủ rất lâu, vừa nghe hắn hỏi thì lập tức kể cho hắn nghe.

“Em vừa nhìn thời tiết bên ngoài trong lòng đã lo lắng rồi, vậy mà cô ấy một chút đều không hề e sợ… Bình tĩnh, tự tin, quyết đoán… À nếu anh nói chuyện gì kỳ lạ thì sau khi lên thuyền em cảm thấy thuyền chạy rất êm. Thật ra không chỉ em mà những người khác đều cảm thấy vậy. Cái này có thể tính là kỳ lạ đi?”

Lắm lúc Dung Tình còn cho rằng cô gặp ảo giác nữa cơ. Nhưng nhiều người cùng nhau gặp thì có hơi kinh dị. Nếu họ đi lạc vào một vùng sương mù không bình thường nào đó thì có lẽ lý giải được đi.

Tống Bằng vừa nghe đã lập tức nhận ra đây không hề là chuyện đơn giản được.

“Trong lúc đó Dung Lạc đang làm gì?”

Hắn trầm giọng hỏi. Mặt hắn không có biểu tình gì nhưng sâu trong mắt có chứa tia sáng khác lạ Dung Tình nhìn không ra.

“Dung Lạc cả hành trình đều ở trên boong thuyền. Không hề làm gì cả.”



Dung Tình nói ra câu này mới nhận thấy khác thường từ người đàn ông mà nhìn hắn hỏi: “Dung Lạc làm sao vậy?”

Tống Bằng im lặng hồi lâu. Tầm vài phút sau thì hắn lại lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”

“Nhưng có thể thấy những chuyện đang diễn ra kia thoát không khỏi liên quan đến cô gái đó.”

“Dung Lạc đã làm gì?”

Dung Tình không hiểu lắm.

“Ví dụ như thái độ của Dung Lạc quá mức bình tĩnh, cứ như mọi chuyện đều được cô chưởng khống trong tay. Nói là do Dung Lạc hoàn toàn thì nghe quá huyễn hoặc. Nhưng giống như hiện tại đến nói… Tôi hỏi em, con tàu này của tôi chạy nhanh hơn hay thuyền đánh cá kia?”

Tống Bắng nói một hồi lại quay qua hỏi Dung Tình, dùng cách này để ví dụ cho cô thấy những chuyện không bình thường đang diễn ra nhưng hắn lại không dám chắc có liên quan đến Dung Lạc.

“Của anh chạy nhanh hơn.”

Điều này Dung Tình có thể không cần suy nghĩ cũng có thể trả lời.

“Nhưng tôi không thể cắt đuôi được mười chiếc thuyền kia, em thấy sao?”

Tống Bằng hiếm khi nói chuyện nhiều với Dung Tình như vậy. Cũng không biết có phải do hoàn cảnh thay đổi hay không mà Dung Tình đều nói nhiều hơn, lại không cho rằng Tống Bằng có gì khác lạ so với bình thường. Nghe hắn nói thì cô mới đầu còn chưa hiểu rõ, ngẫm nghĩ một hồi thì hơi mở lớn mắt nhìn hắn: “Ý anh là tốc độ của mười chiếc thuyền kia đã tăng lên, còn không sợ bị anh bỏ lại? Là cho dù anh dùng hết tốc lực có phải vẫn không cắt đuôi được hay sao?”

“Khó mà nói. Nhưng tôi nghĩ không ngoại lệ đâu.”



Tống Bằng lạnh lùng đáp.

“Anh cho rằng mọi chuyện là do Dung Lạc… Có liên quan đến cô ấy?”

Không biết có phải cảm thấy cách nói của mình quá mức khó tin hay không mà Dung Tình nói một nữa lại đổi cách thức.

“Nhất định có liên quan. Nhưng làm sao cô ấy làm được thì tôi không biết.”

Tống Bằng đáp.

“Mọi chuyện xung quanh cô gái đó, kể cả Mục Dã đều trở nên không giống bình thường.”

Trước đây Mục Dã thế nào hắn biết rõ, hiện tại hắn cảm thấy mình nhìn không thấu người chí hữu nhỏ tuổi hơn này. Có điều bây giờ hắn lại có lý giải mới. Nếu không phải do bản thân Mục Dã thì nhất định là do người con gái kia. Mà có vẻ hai người họ không hề cố ý giấu giếm, cho nên người khác mới nhận ra những điểm khác thường này dù không cần tận lực đi quan sát. Như vậy thì có vẻ trùng khớp với những gì Mục Dã thể hiện ở bên ngoài. Nhưng mà họ lại không muốn giải thích cho hắn… Hay có phải nên nói là… Giống như hiện tại hắn không hiểu được những chuyện nghe có phần kỳ dị này, cho nên cho dù Mục Dã có muốn cũng không thể giải thích rõ ràng được? Cho nên mới không thể nói gì? Là vậy sao?

Cho nên… Mọi chuyện kỳ quái là bắt nguồn từ người con gái kia?

Rốt cuộc đằng sau cô gái kia ẩn giấu điều gì?
Nhấn Mở Bình Luận