Lọc Truyện
Hành trình từ khi rời khỏi hòn đảo cho tới bây giờ đã trải qua được năm tiếng. Lúc ở trong phạm vi hòn đảo thì không có cảm giác, nhưng sau khi rời đi có phải mười mấy hải lý, trời trong mây trắng, hiện tại là trưa nắng, mặc kệ là ai đều sẽ cảm thấy không chịu nổi. Dù sao thời tiết ở thời đại này luôn là như vậy, ban ngày nắng nóng, buổi tối lại lạnh buốt. Không biết con đường này còn phải đi bao lâu, nhưng mà nhất định không chỉ ngày một ngày hai.

Vài người vừa ngồi nhai lương khô vừa bắt đầu lo lắng cho việc họ có thể vượt qua ban đêm ở trên biển với tình huống không có vật che chắn, phải dùng thân hứng gió đêm như thế này hay không. Ban ngày thì cũng không nói đi, dù sao họ đã quen với nắng gió trên đảo, ngày ngày đều bán lưng cho trời. Nhưng cứ hở đêm đến là họ đều phải chui vào trong chăn dày giường ấm mới có thể ngủ. Qua đêm trên biển lại càng là chuyện chưa từng có ai thử. Trước không phải là vì lạnh, đơn giản do biển cả không an toàn với họ nên mới không có khả năng qua đêm trên biển. Bình thường họ cũng chỉ đánh cá gần bờ, trở về trước khi trời tối mà thôi. Nhưng dù chưa từng trải qua thì họ vẫn có thể tưởng tượng được tình huống đó sẽ gian truân thế nào.

Có điều trước khi họ thể hiện lo lắng ra mặt thì phía trước lại xuất hiện một con tàu thật lớn.

Phàm là người chưa từng nhìn thấy Z thì đều sẽ trầm trồ kinh thán cái sự to lớn của nó. Nhưng nói không ngoa chút nào, Z thật sự rất lớn. Nó không chỉ lớn ở cái khuôn mà còn bề thế tiện nghi hơn những con tàu nhỏ rất nhiều. Nó có phòng tập thể cho mười người nghỉ ngơi, có phòng ăn, phòng họp. Nói là có thể chứa được ba trăm, Dung Lạc nghĩ nó có thể chứa được tất cả họ cũng nên. Quả vậy, ba trăm chỉ là trên lý luận, còn là điều kiện thoải mái nhất, không cần phải chen chúc với nhau. Chứ nếu dùng diện tích để đo đếm thì nó thật có thể chứa tất cả mọi người. Đương nhiên là không có vụ quá tải hay chìm tàu được rồi.

Nhưng để tạo ra một con tàu bọc thép như vậy, thật sự là không dễ dàng chút nào. Phải biết rằng, Z không chỉ là tàu bình thường, nó còn có hệ thống tấn công và phòng vệ bật nhất. Vũ khí tấn công nó có không nhìn thì không thể nào hiểu rõ được. Nó chính là điển hình của một con tàu chiến.

Hơn thế nữa nó còn có nơi neo đậu cho những con thuyền nhỏ. Chúng sẽ bám vào bên thân nó nếu không dùng đến. Cho nên lúc này, khi mà mọi người đều đã lên tàu hết thì mười chiếc thuyền đánh cá được họ neo vào bên hong tàu. Chúng nó tạm thời có thể nghỉ việc được rồi.

“Có phải rất bất ngờ không?”

Trình Liên một mặt thiếu đánh nói. Nhưng lần này Mục Dã lại không keo kiệt mà cho hắn một cái gật đầu. Sao Mục Dã có thể nghĩ được Trình Liên người này lại đi theo, còn cả Ngạo Tề.

“Tôi nghĩ anh đang chiến đấu vì Đới Mặc?”

Mục Dã nhìn Ngạo Tề hỏi.

“Làm sao cậu lại nghĩ tôi đã theo phe thống lĩnh?”

Ngạo Tề kỳ quái nói. Cứ như thể người qua lại thân mật với Đới Mặc không phải là hắn vậy. Khụ, nghe cứ có gian tình không cho ai biết thế nào ấy.

Mục Dã không nói gì nhìn hắn. Ngạo Tề bị nhìn một hồi mới ai ai nhận mệnh nói: “Chim khôn thì nên chọn đất lành mà ở thôi.”

Đơn giản là thời điểm nên tìm một cái phe cánh để ổn định, giữa giữa chừng chừng như vậy không phải ai cũng làm được. Mà chọn phe phái cũng không phải nhất định sẽ bán mạng cho đối phương. Đã biết không thành mà còn cố, đó mới là ngu ngốc. Đó là chưa nói hắn chỉ mới tỏ vẻ, còn chưa thật sự vào phe của Đới Mặc đâu.

“Vậy còn cậu?”

Mục Dã lúc này mới quay qua nhìn Trình Liên. Thật ra so với Ngạo Tề thì việc Trình Liên ở đây hắn không có nhiều suy nghĩ lắm. Cơ bản Mục Dã mặc định những người nghiên cứu khoa học đều là kẻ có tinh thần không bình thường, hành động việc làm có bất thường thì có gì lạ đâu.

“Mẹ tôi nói nên nghe lời anh trai nhiều hơn thôi.”

Ai mà ngờ Trình Liên lại xổ ra một câu như vậy, nhất thời khiến một đám người choáng váng, trừ Tống Bằng.

Mục Dã là người đầu tiên nhận ra điều này. Hắn quay đầu nhìn Tống Bằng. Tống Bằng lại thản nhiên đáp: “Em trai cùng mẹ khác cha.”

Không chút nào che giấu khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Dung Tình phải nói là có bao nhiêu bất ngờ hết nhìn chồng mình rồi lại nhìn Trình Liên. Dung Lạc không biết cô là đang nhìn cái gì, hay muốn nhìn xem hai người có điểm gì giống nhau hay không? Nghĩ như vậy cô không khỏi phụt cười thành tiếng.

Không khí đang kỳ quái bỗng nhiên bị tiếng cười của cô chọc vào phá tan thành. Dung Lạc phút chốc bị một đám người chú mục. Nhưng cô không có ngại ngùng mà chỉ nhún nhún vai tỏ vẻ không sao hết. Có điều sau đó cô nhanh chóng nhận ra điều gì, nụ cười lập tức nhạt xuống.

Đúng vậy, bởi vì Dung Lạc nghĩ đến nguyên nhân tại sao hai người họ lại không phải cùng cha cùng mẹ. Trong việc này có cái chiết khúc gì không tốt nói Dung Lạc không biết, nhưng cô đã không cho rằng nó là chuyện gì đáng cười.

Nhưng bởi vì bị cô chọc vào như vậy, bầu không khí do chuyện Trình Liên và Tống Bằng là anh em cùng mẹ khác cha tạo ra đã không còn quá mức mãnh liệt như vừa nãy nữa. Dung Tình cũng không còn nhìn tới nhìn lui mà khẽ cúi đầu vuốt ve bụng mình, không biết đang suy nghĩ gì. Trình Liên thì nhiệt tình đến nhanh đi cũng nhanh không kém. Nháy mắt đã không còn nhiều hứng thú đối với việc dùng nó để chọc khuấy đám người này một phen. Tống Bằng và Mục Dã hai tên mặt than lại còn là chí hữu, biểu tình gì cũng giống nhau. Tống Bằng thì không nói, hắn không có khả năng tỏ vẻ gì. Mục Dã ngược lại lúc mới nghe có giật mình một cái nhưng sau đó không có biểu hiện gì nữa. Chỉ còn mỗi Ngạo Tề là có biểu hiện kỳ quái chút nhưng lại không mấy người để ý đến hắn.

Một chuyện bất ngờ như vậy bị một cái cười của Dung Lạc đẩy qua một bên, cứ như đó là chuyện quá đổi bình thường. Bản thân Dung Lạc khi nhận ra điều này trừ sờ mũi tỏ ra vô tội thì không biết nên bày tỏ thế nào. Cô không có cố ý đâu.

“Đúng rồi, tôi còn chưa biết các người định đi đâu đó.”

Trình Liên bỗng nhiên lái chủ đề trở về đây. Bẻ cua gắt như vậy có phần khiến người ta không kịp trở tay cho lắm.

“Đến nơi đó.”

Lúc nói lời này Mục Dã nhìn Ngạo Tề.

Những người khác không hiểu, Ngạo Tề mới đầu cũng không hiểu ý của Mục Dã, còn có việc hắn nhìn mình nói. Bộ mình biết chỗ đó là chỗ nào sao? Chỗ đó… Ngạo Tề vừa lẩm bẩm đến đây thì não bỗng nhiên bắt được sóng điện qua cái nhìn ẩn ý của Mục Dã. Hai mắt hắn vô thức trừng lớn lên, trong có vẻ dữ tợn hơn hẳn nhìn lại Mục Dã.

“Ý cậu là?”

Ngạo Tề sao không chấn kinh cho được. Cái nơi đó…

“Đúng là nó.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Trùng Sinh Để Gặp Người
2. Vãn Tinh - Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm
3. Tự Cứu
4. Lời Đồn
=====================================

Bởi vì trong đám người này chỉ có hắn cùng Ngạo Tề cùng nhau nhận nhiệm vụ đó, đương nhiên trừ hắn ra chỉ có Ngạo Tề biết rồi.

“Nơi đó…”
Nhấn Mở Bình Luận