Lọc Truyện
Nói là bình thường chứ thực chất chỉ không có cẩn thận quá mức như trước, còn lại đều không khác mấy. Chính là nói Mục Dã vẫn chu đáo trong việc chiếu cố khẩu vị của Dung Lạc, chỉ thiếu đào lên tất cả sơn hào hải vị, trỗ hết tài năng bếp núc ra thôi.

Bởi vì không dính thai nghén, ngược lại khẩu vị của Dung Lạc còn rất tốt nên cô nhanh chóng có da có thịt lên.

Mục Dã nhìn thành quả của mình sau nữa tháng mà hài lòng không thôi.

“Anh tính nuôi heo đấy à?”

Dung Lạc vào một ngày nọ rốt cuộc khí đến cười mắng hỏi hắn.

Cô sờ sờ cái bụng đã muốn thấy mỡ thừa của mình, cô có thể đảm bảo rằng đây không phải là do thai nhi đang lớn lên mà có, làm sao có thể bình tâm như vại được. Là con gái thì ai cũng sẽ xem trọng vóc dáng hết. Cho dù cô biết bản thân trước sau gì cũng phải dưỡng lại sau khi sinh xong mới có thể có được vóc dáng trước kia, nhưng mà cái cách người đàn ông này chăm bẵm cô… Dung Lạc không thể không lên tiếng kháng nghị được.

“Đừng nói bậy.”

Người đàn ông lập tức ôm cô nữa trấn an nữa răn dạy. Nhưng ở nơi Dung Lạc không thấy khóe môi hắn vẫn nhếch lên thật rõ ràng.

“Anh xem đi! Đây là gì này!?”

Dung Lạc lập tức lấy ra tính tình không biết tại sao mà có của mình dạo này, phẫn nộ cầm bàn tay dày nặng của người đàn ông chọt chọt vào phần mỡ thừa trên bụng mình cho hắn xem.

Mục Dã mặt không đổi sắc nương theo động tác của cô mà sờ soạn bụng nhỏ không biết có phải vì mang thai cho nên càng thêm mềm mại hơn không, khóe môi lại tiếp tục kéo lên. Chỉ là người con gái đang hờn dỗi vẫn không thấy được, nếu không sẽ làm mình làm mẩy với hắn một trận cho xem. Giống như Dung Lạc đã có cảm giác, tính tình của cô đúng là càng ngày càng lớn, so với ngày trước lại càng thêm không biết sợ hắn, còn sẽ oán giận hắn. Làm nũng gì đó, thật sự là đếm không hết. Nhưng đối với Mục Dã mà nói, hắn ngoài hưởng thụ thì chỉ có hưởng thụ. Mặc kệ có phải do mang thai hay không, hắn đều thích cô đối với hắn bộc lộ điểm mềm mại, chân thật nhất của chính cô. Hắn không có không vui, chỉ có càng thêm cưng chiều và dung túng.

“Đây là con tôi.”

Ai đó trợn mắt nói mò mà không chút chột dạ nào.

Thật ra hắn nói đâu có sai, bên trong có một *** *** *** đã được hai tháng của hắn mà. Chỉ là hắn xuyên tạc lại cố tình không hiểu ý cô một chút mà thôi.

“Đến con cá bé nhất trong biển khơi ngoài kia đều biết, không cần anh suốt ngày treo trên miệng hoài đâu.”

Người con gái nào đó tức đến cười mà chỉ vào mũi hắn mắng.

Nam nhân nào đó chỉ có thể nhận mệnh chứ nào dám phản kháng. Người xưa có câu phụ nữ mang thai ngốc ba năm, sao cô gái của hắn lại không thế nhỉ.

Dung Lạc nếu biết hắn nghĩ gì thì nhất định sẽ cho hắn biết mùi lợi hại.

Dù vậy ít nhiều Dung Lạc vẫn nhận ra được cô đã trở nên không giống trước đây. Có ngốc hay không cô không biết, cô chỉ biết cô sắp bị người đàn ông này chiều hư. Tính tình càng ngày càng phóng túng, cũng trở nên trẻ con hơn.

Đối với việc cô bày ra tính tình như vậy Mục Dã đương nhiên không cho rằng nó có gì để phải bàn cãi rồi. Lắm lúc hắn nghĩ, có lẽ bản tính của Dung Lạc không có chính chắn như ngoài mặt cô vẫn thể hiện. Bây giờ cô mang thai, rất dễ bị những thay đổi đang dần diễn ra trong cơ thể mình ảnh hưởng cho nên mới không giữ được lớp ngụy trang kia. Theo cách nói của Trình Liên và Dung Tình thì có lẽ sau này tính tình của Dung Lạc còn sẽ có nhiều thay đổi hơn nữa, yêu cầu hắn bao dung nhiều hơn nếu không dễ dẫn đến trầm cảm khi mang thai. Mục Dã trước không nói đã chuẩn bị tâm lý rồi, sau hắn lại tỏ vẻ bản thân yêu thích, không hề ngại tương lai phiền phức nhiều hơn.

“Trễ lắm rồi em mau ngủ đi.”

Liếc mắt thấy đồng hồ trên tường đã báo chín giờ tối, Mục Dã quyết định dọn người con gái vào ổ.

“Mới có chín giờ thôi, sớm như vậy em không ngủ được.”

Ai đó lập tức lên tiếng kháng nghị, nhất định không chịu ngủ mà đạp chăn ra. Mặc dù ai đó những ngày trước toàn là trước chín giờ đã gục lên gục xuống…

“…Vậy em muốn làm gì nữa?”

Mục Dã bất lực hỏi. Dù vậy trên mặt đều là dung túng.

“Hay anh kể chuyện em nghe đi.”

Dung Lạc hai tay nắm phần áo trước ngực người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn hắn đưa ra ý kiến. Hai chân cô còn không quên phối hợp trèo lên eo hắn, quấn lấy. Nếu lúc này Mục Dã đứng dậy thì trên người nhất định treo một con Dung Lạc.

Nhưng đối với yêu cầu của cô, ai đó lại tỏ vẻ bản thân không hề tập trung được. Bởi vì ánh mắt và tâm tư của hắn đều bị hương sắc kiều diễm trên người hấp duẫn đi mất.

Đàn ông khí huyết phương cương lại đã hai tháng chưa chạm vào vợ mình. Thời gian này một vì dưỡng thương, hai vì chiếu cố thai phụ, dù hắn có động tâm tư thì cũng không thể thực hiện được. Hiện tại ai đó còn dán hết lên người hắn, vô thức câu dẫn… Không biết có phải do đang có thai lại được bồi bổ tốt hay không mà đôi bồng đào phía trước đang dán sát vào lòng ngực hắn kia trở nên mê người đến lạ. Không những vậy nó còn mềm mại muốn chết, không ngừng bị hành động vô tình của cô ép đến không xong… Quan trọng nhất là, bởi vì Dung Lạc không mặt áo lót, cổ áo ngủ bằng vải lanh lại rộng, hắn chỉ cần hơi cúi đầu hạ mắt xuống một chút là có thể nhìn thấy phần lớn thịt mềm trắng nõn… Chưa gì hắn đã muốn kiềm giữ không được thằng em của mình rồi.

Lại thêm vì sợ cô lộn xộn động đến đứa nhỏ còn bé tin hin trong bụng mà hắn phải vươn tay đỡ lấy bờ mông căng tròn… Xúc cảm tuyệt vời kia giống như châm dầu vào lửa, không thế nào vãn hồi được.

“Mục Dã!”

“Không kể chuyện, chúng ta làm việc khác được không?”

Dung Lạc thấy người đàn ông bỗng trở nên ngốc đần, đối với lời của mình không nói tiếng nào thì cao giọng thúc giục. Nhưng lời cô vừa cất lên đã nghe người đàn ông giọng điệu cô không hiểu đợi. hỏi. Lời này Mục Dã gần như chưa kịp nghĩ gì đã phát ra. Vang lên rồi đến hắn cũng sững sờ chứ chẳng nói người con gái đang giở thói trẻ con ra, nhưng hắn lại không có ý định rút về mà tay còn khẽ xoa nắn thịt mềm trên mông cô gái nhỏ.

Mới đầu Dung Lạc còn không rõ, đến khi bản thân lọt vào một đôi mắt không ngừng chớp động ám muội cùng sắc thái dục vọng khiến cô tim đập nhanh, còn có kích thích nơi mông tròn, nếu cô còn không hiểu ý đồ của hắn nữa thì cô đúng là bị ngốc rồi.

Cô vừa giận dỗi người đàn ông không chịu đàng hoàng lại vừa xấu hổ vì hành động của hắn cùng với thứ cảm xúc đang bị hắn khơi dậy. Dung Lạc lại vô thức uốn éo thân mình muốn thoát ra. Nhưng cô không biết bản thân càng như vậy lại càng khiến người đàn ông thêm hưng phấn. Động tác trên mông càng thêm suồng sã không biết tiết chế mà nhào nặn chúng đến biến dạng không ngừng. Làn váy rộng bởi vì hành động của hai người mà bị kéo cao lên từ lúc nào, để lộ đôi chân dài thon gọn chọc người.

“Ưm đừng…”

Môi thơm bất giác phát ra âm thanh rõ ràng là từ chối lại giống như mời gọi khiến người dục vọng sôi trào nhộn nhạo không thôi.

“Không phải em không ngủ được sao?”

Vừa dứt lời Dung Lạc đã bị hắn đè dặt dưới thân, cằm bị nắm lấy, hôn xuống.

Dung Lạc yếu ớt phản kháng vài cái theo bản năng. Nhưng dưới thế công của người đàn ông cùng với nổi khát khao nào phải không có, chỉ là nhất thời bị cô quên mất, không đến một chốc đôi tay đã leo đến cổ hắn, siết chặt, tựa như muốn thông qua cách này làm sâu hơn nụ hôn mang đầy dục vọng nguyên thủy kia.

Sự hùa theo của cô chẳng khác nào thuốc kích thích đối với người bên trên. Hai ba cái Dung Lạc đã bị hắn lột trần một cách dễ dàng. Đôi chân dài cưỡng ép quấn lên eo hông săn chắc. Đôi bồng đào lập tức loạt vào sự yêu thương của người đàn ông, không ngừng biến đổi thành đủ thứ hình dạng đầy tình sắc khiến người xịt máu mũi. Nếu để Mục Dã nói, đôi gò bồng kia thật ra không phải là lớn cũng chẳng phải đẹp nhất. Nhưng đối với hắn nó lại quá mức ảnh hưởng thị giác và cảm giác. Cảm xúc trên tay vừa đủ, không quá lớn chẳng quá nhỏ, co giãn mười phần. Bởi vì mang thai mà nó trở nên mềm mại đến mức hắn muốn hạ miệng gặm lấy không ngừng.

Đương lúc không khí dần dần trở nên đặc quánh, bỗng nhiên…

“Ư a… Đừng, bé con…”

Tiếng rên rỉ ngọt nị của Dung Lạc không chút ngoại lệ vang lên, lọt vào tai ai đó thật sự là trí mạng. Nhưng cố tình lời phía sau lại khiến thằng đệ của ai đó đang bước đầu chào hỏi cô bé nơi hạ thân mê người đã muốn chảy mật của người con gái khựng lại ngay lập tức.

Dung Lạc vẫn còn chưa hoàn toàn mất đi lý trí nhận ra động thái này của hắn thì không khỏi cười trộm, mặc cho chính bản thân mình hiện tại toàn thân cũng đều đang nhộn nhạo vì hắn.

Mục Dã đang đờ người nhạy bén nhìn thấy nụ cười này của cô, hạ thân không khỏi trướng đau lại không thể không khắc chế, bực bội lại tức cười không nhịn được ở trên thịt mềm trước ngực cô hạ miệng mút mạnh một cái tựa như trừng phạt.

“Ưm…”

Không ngoại lệ lập tức nghe được tiếng rên rỉ yêu kiều khó nhịn của người con gái.

Hắn thỏa mãn khoái ý trong lòng nhưng không có buông tha cho quả đào mềm mại kia. Môi dày không ngừng tận tình chăm sóc nụ hoa bên trên đến ướt rượt, quả đào bên kia hắn cũng không quên dùng tay chiếu cố. Hai bút cùng vẽ khiến người con gái cong lưng nhỏ vụn rên rỉ. Hắn còn không quên bá đạo nói: “Cho dù không thể thì tôi vẫn có thể chọc cho em phải mệt lừ, ngoan ngoãn đi ngủ mới thôi!”

“Ư a!..”

Dung Lạc còn chưa kịp nói gì bờ môi đã bị người chặn lại lần nữa. Khiến cô uốn cong cả thân mình là khi cảm nhận vậy to lớn đang dùng tốc độ kinh người mà ma sát miệng mềm nơi hạ thân của cô.

Điểm mẫn cảm của một người con gái không phải chỉ có ở bên trong mà còn cả bên ngoài. Chỉ ma sát vậy thôi cũng đủ khiến cô nhịn không được co rút cả ngón chân. Đôi chân vốn câu trên eo hông người đàn ông đã không chịu được kích tình hắn mang lại mà trượt xuống từ lâu. Theo từng cái đưa đẩy sắc tình mà nó cũng không ngừng chà sát với drap giường mềm mại.

Cơ thể người con gái rõ ràng chỉ mới trải qua một lần thân mật nhưng vẫn còn nhớ được yêu thích do người đàn ông mang đến lúc đó. Hiện tại chỉ là mới chà sát bên ngoài đã khiến nơi hạ thân Dung Lạc rối tung rối mù, mật ngọt tràn lan, còn làm ướt luôn cả đại Dã ca đến trơn láng. Nhưng cũng bởi vì vậy mà khiến cho hành vi sắc tình của người đàn ông càng thêm thông thuận, càng có thể sát được ra lửa…
Nhấn Mở Bình Luận