Lọc Truyện
Rốt cuộc là lúc nào bản thân đã ngủ mất Dung Lạc không biết, cô chỉ biết người đàn ông nào đó thẹn quá hóa giận, lại thêm dục cầu bất mãn lăn cô mấy vòng mới buông tha cho cô đã mệt đến không thể rên nổi cho dù chưa từng một lần tiến vào bên trong. Nói sao thì cô chỉ là một người con gái vừa trưởng thành, nào chịu được sự dày vò của người đàn ông khí huyết dư thừa hai mươi tám năm. Nhưng vậy cũng thôi đi, là vợ, cô chiếu cố đến nhu cầu của hắn là điều hiển nhiên. Đáng hận chính là thời điểm cô mơ màng còn nghe hắn nói: “Vận động nhiều có thể giảm mỡ bụng.” Cô thiếu chút là đạp cho hắn một cú lọt xuống giường cho bỏ ghét. Nhưng mà đó cũng chỉ là nghĩ thôi, cô lúc đó đã mệt đến không xong, làm sao mà đá được hắn. Có điều đúng như hắn nói, hắn vẫn là thành công dỗ được cô đi ngủ mà không cần phải kể cái chuyện chi.

Những ngày sau đó cuộc sống của cô tuy không phải ngày nào cũng kích thích như vậy nhưng đều rất khoái hoạt, nhất thời khiến Dung Lạc quên mất tình huống bên ngoài.

Cho nên Dung Lạc cũng không biết, bên trong căn cứ nơi cô đang sống xảy ra chuyện gì.

Người đàn ông dạo gần đây mỗi ngày đều ra ngoài nhưng vẫn đúng giờ trở lại nấu cơm cho cô, dọn dẹp nhà cửa các kiểu. Dung Lạc lại không hỏi dạo này hắn làm gì, cuộc sống của họ trông có vẻ không khác gì lúc mới ở bên nhau. Không hỏi không phải do cô không để tâm đến người đàn ông. Lý do có một phần là bởi sự chu đáo của người đàn ông đối với cô. Nhiều nhất là do Dung Lạc bản tính không phải loại người thích chiếm hữu thái quá. Cô cho rằng giữa hai người với nhau nên có sự tôn trọng, không nên quá mức nhúng tay vào riêng tư của nhau. Miễn hắn không làm gì sai trái với cô cũng như dấn thân vào nguy hiểm, Dung Lạc cũng sẽ không quản hắn.



Cứ như vậy trôi qua một tháng kể từ khi đứa nhỏ được phát hiện. Bụng Dung Lạc đã ít nhiều nhô ra được một chút nhưng chẳng đáng kể là bao. Thường thì thai kỳ tháng thứ tư mới sẽ xuất hiện biến hóa rõ ràng trên cơ thể. Tùy cơ địa mỗi người mà thay đổi thế nào, có dễ nhận ra hay không. Nếu chỉ nói Dung Lạc, lấy tay sờ vào thì sẽ phát hiện một cục u nhỏ nhưng nhìn chính diện thì chỉ thấy cô mập mạp lên chút thôi. Còn nếu có quần áo che chắn thì càng không dễ nhìn thấy hơn. Cho nên hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động hằng ngày của cô cũng như chưa cần đổi sang quần áo rộng rãi hơn. Dù vậy thì bên căn cứ cũng đã cung cấp cho cô đủ quần áo dành cho mẹ bầu. Đồ ăn của cô từ thời điểm cô được xác định là mang thai từ chất lượng đến số lượng đều đã được tăng cường đến mức cao nhất mà họ có thể chu cấp cho cô.

Cuộc sống có thể nói là sung túc đầy đủ không sao chê được. Thấy thế mới biết đặc quyền của nữ tánh trong thời kỳ này rộng rãi cỡ nào. Chỉ việc không có nhiều hoạt động giải trí thôi chứ đãi ngộ không khác cấp bậc nữ hoàng. Để cô không buồn chán Mục Dã còn thiết lập vài tựa game offline như pikachu, rắn cắn đuôi cho cô chơi. Nhưng vì những thứ này cần tiếp xúc với ipad, nhiều phóng xạ nên mỗi ngày Mục Dã chỉ cho cô chơi một tiếng. Hoạt động Dung Lạc thường làm nhất là xem video. Những video lưu trữ tư liệu về sự biến đổi tự nhiên và môi trường của trái đất, những sinh vật biến dị muôn hình vạn trạng. Tất cả đều thu hút sự hứng thú của Dung Lạc. Nếu không phải cô đang có thai, lại thêm tình huống bên ngoài không thích hợp cho cô thí nghiệm một chút chuyên ngành của mình thì…

So với cô, ngược lại Mục Dã bên kia náo nhiệt hơn nhiều.

Chuyện này thật ra không hề liên quan đến hắn, nhưng nếu không có hắn nhúng tay vào đốc thúc thì còn lâu nó mới phát triển nhanh đến vậy.

Mục Dã trở về không ngoại lệ khiến cho Chiến Hạo nóng nảy. Nhưng cậu của hắn, Chiến Thiên là một trong những lãnh đạo cao nhất chỉ đứng dưới thống lĩnh của căn cứ cứng rắn dặn dò cho nên hắn mới thu liễm được một chút. Tuy nhiên mỗi lần đôi bên gặp nhau tránh không khỏi đỏ mắt. May mắn sao gần đây Chiến Hạo bị mang đi điều tra vụ việc có liên quan đến thất bại của nhiệm vụ đợt trước nên hai người không có cơ đụng độ nhau. Mà Chiến Hạo lúc bình tĩnh không phải kẻ hoàn toàn không có não, miệng hắn kín như bưng, nhất định không để lộ sơ hở.

Mặc dù bị giam lỏng nhiều ngày để điều tra Chiên Hạo không phải không khó chịu, nhưng mỗi lần nhìn thấy người phụ trách thẩm tra tay không mà về thì trong lòng hắn cười nhạo, tâm tình cũng thoải mái hơn. Hắn nghĩ chỉ cần chịu đựng vài ngày nữa thôi mọi chuyện sẽ kết thúc.



Có điều Mục Dã lại không cho hắn toại nguyện.

Chiến Hạo trong nhận định Tống Bằng là một kẻ không có não, chỉ có chút cơ bắp mà đã nghĩ mình mạnh không ai bằng. Đối với việc thẩm tra Chiến Hạo nhiều ngày không có kết quả Tống Bằng chỉ cho rằng đó là do bên căn cứ không dám mạnh tay với hắn. Mà cũng đúng thôi, Chiến Hạo không phải là tội phạm, hắn chỉ là nghi phạm cần được thẩm tra lại, đương nhiên họ không thể quá mức cứng rắn với hắn. Không chỉ hắn mà cả những người khác giống hắn đang được thẩm tra cùng đều vậy. Nếu họ cứ cắn chặt răng không để lộ sơ hở gì thì chuyện này cuối cùng sẽ đi vào ngỏ cụt mà thôi. Theo cách nói của Tống Bằng, người như Chiến Hạo chỉ cần cho chút kích thích, khiến cho cái đầu ngu si của hắn nóng đầu lên một chút là kiểu gì cũng sẽ để lộ sơ hở.

Mà chút kích thích đó chính là Mục Dã.

Tính ra Mục Dã trước đó chưa từng có xích mích gì với Chiến Hạo cả. Nhưng sau khi Dung Lạc xuất hiện thì trở nên như vậy. Con người Chiến Hạo nhỏ nhen lại thù dai, chỉ cần không vừa ý hắn thì sẽ bị hắn ghi hận thôi. Trước là cướp người, sau Dung Lạc còn khịa hắn. Hiện tại đôi bên chính là như nước với lửa, gặp nhau là bắn ra hỏa hoa.

Mà Mục Dã lúc này cũng không cần làm gì nhiều. Hắn chỉ cần mỗi ngày bẹo trước mặt Chiến Hạo, lại dùng ánh mắt của thượng vị giả, khinh thường lại không để ai vào mắt nhìn hắn vài cái… Đảm bảo hiệu quả còn hơn người khác dùng ngần ấy thời gian cũng không cạy được miệng của Chiến Hạo.

Đây chính là nguyên nhân tại sao gần đây mỗi ngày Mục Dã đều đi ra ngoài đều đặn.



Bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ cho nên việc thăm dò mảnh đất kia không chỉ do một mình Chiến Hạo làm. Ngoài hắn ra còn có bốn người nữa phụ trách các hướng khác nhau của vùng đất đó. Bốn người kia đều bị gọi đi, chia nhau riêng biệt thẩm vấn. Trước khi đến làm ngứa mắt Chiến Hạo Mục Dã đã có đi thăm mấy người kia. Việc Mục Dã xen vào việc thẩm tra đã được cao tầng phê chuẩn theo yêu cầu của chính hắn khi Mục Dã nghe Tống Bằng nói quá trình điều tra không được thuận lợi. Cho nên khi Mục Dã xét hỏi mấy người kia quá trình đều được ghi lại. Người phụ trách toàn cục tuy chưa hiểu lắm ý đồ của Mục Dã nhưng vẫn cảm thấy hắn không thể nào bắn tên không đích mà dung túng cho hắn muốn làm gì làm.

Mục Dã cũng chẳng làm gì nhiều, hắn chỉ hỏi những người kia chút chuyện về quá trình điều tra nhiệm vụ của bốn người họ đối với mảnh đất kia.

Mục Dã nghĩ, tuy lần chấp hành nhiệm vụ lần này mém chút tổn thất ba người, cũng đã thất bại rồi nhưng họ vẫn có thể dựa vào tình hình thực thế chứng kiến được minh xác tính chân thực trong khẩu cung của nhóm người phụ trách điều tra.

Như Mục Dã đã nói, trước là vùng đất đó không tính là lớn, sau là họ đã dùng tận một năm để xem xét, cơ bản đã có thể điều tra ngọn nguồn một cách gọn ghẻ tất cả thực hư về nó, vốn là không thể có sai lầm mới đúng. Nhưng rốt cuộc vẫn ra sai lầm. Như vậy chắc chắn bên trong tư liệu điều tra được của năm người Chiến Hạo nhất định có gian dối. Tình huống của mảnh đất đó chỉ có năm người họ biết, vốn không nghĩ lại có người trình báo sai. Nhưng hiện tại đã thất bại rồi, như vậy những báo cáo kia hiện tại sẽ trở thành chứng cứ dùng để đối chiếu khẩu cung.
Nhấn Mở Bình Luận