Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

A La mím môi cười khẽ, thong thả nói: “Thất thúc, ngươi cũng biết, một tiểu hài tử như ta vừa bận tâm cha mẹ vừa lo lắng ca ca, thật sự không dễ dàng…”

“Ân?” càng nghe cái ngữ khí kéo dài của nàng, hắn càng cảm thấy không có chuyện gì tốt.

Thật sự chưa từng nghĩ, tiểu hài tử tuy nhỏ mà tâm nhãn nhiều như vậy.

“Ngươi nói ta cần nhất là cái gì?” A La ngại nói thẳng ra, từ từ dẫn dắt hắn.

Tiêu Kính Viễn nhớ tới lời lúc trước nàng nói, sắc mặt hơi đen lại, nửa ngày mới phun ra một chữ: “Cha.”

A La nghe vậy, giơ ngón trỏ lên, lắc lắc, bắt đắc dĩ nói: “Không đúng không đúng, cha ta sắp trở về rồi nha, ta không cần. Ta cần nhất bây giờ chính là một đại ca ca đối tốt với ta!”

“Ân?”

A La bất đắc dĩ, nàng cảm thấy người này có vẻ không thông suốt được, đành phải nói rõ ràng hơn một chút.

Nàng hơi cúi đầu, đảo mắt vài cái rồi nói: “Ví dụ như, đường tỷ A Dung, A Liên của ta, đại đường ca và nhị đường ca bình thường đều đối với các nàng ấy khá tốt…”

Về phần tốt thế nào, nàng giơ bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn lên, bắt đầu đếm: “Có thể hỏi han ân cần, chu toàn mọi mặt, muốn ăn hoa quế cao của Quế Hưng Trai, đại đường ca mua cho! Muốn ăn vịt nướng Vạn Hương Phường, nhị đường ca mua cho! Thích son phấn cửa hàng nào, đều mua cho hết!”

Liệt kê xong, nàng thở dài, bĩu môi: “Nhưng ta thì không có a!”

Tiêu Kính Viễn rũ mắt nhìn tiểu nha đầu kể đông kể tây trước mặt, nhíu mày một lúc, cuối cùng dường như hiểu được một chút: “Vậy bây giờ ngươi muốn mua cái gì?”

A La dậm chân, không thể tin nhìn cái người đầu gỗ kia: “Hiện tại ta không cần mua cái gì a!”

Tiêu Kính Viễn đau đầu, nâng tay vuốt vuốt huyệt thái dương, chậm rãi phun từng chữ: “Vậy ngươi rốt cuộc muốn ta làm cái gì?”

A La cười cười, ngượng ngùng đề nghị: “Trước tiên ngươi tạm thời làm đại ca của ta đi, có được không?”

Kỳ thật, nàng cũng không có ý tốt, lời này quả thật là công phu sư tử ngoạm.

“Đại ca?”

Tiêu Kính Viễn càng nhíu mày chặt hơn.

Hắn không nghĩ đến, chỉ trong nháy mắt bối phận của mình đã hạ xuống, từ thúc thúc thành đại ca…

Nhưng A La nhìn vẻ mặt nghiêm túc và hàng mày nhíu chặt kia, hiển nhiên liền hiểu lầm ý hắn, trong lòng nàng thấp thỏm, cẩn thận hỏi: “Thế nào, có thể không?”

Nếu không thể, vậy nàng chỉ có thể lui một bước mà cầu tiếp theo…

“Khụ, cũng không phải ta vu vạ ngươi, liền lấy hạn định là một năm đi.” Nàng nhanh chóng giơ một ngón tay ra, một năm, chỉ có một năm a!

Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng cò kè mặc cả của nàng, trong lòng hắn bất đắc dĩ thở dài.

Hắn thật sự không hiểu, một đứa trẻ như nàng, ngoại trừ bận tâm cha mẹ ra, còn có cái gì có thể khiến nàng nhớ mãi không quên mà đưa ra yêu cầu này?

Hắn rũ mắt, trầm mặc.

A La thấy hắn như vậy, suýt không nhịn được mà nổi giận, chắc không phải người này căn bản không muốn đáp ứng, tính dứt khoát từ chối đi? Dù sao, bây giờ hắn nói một câu “ta không đồng ý” rồi phủi mông rời đi, mình cũng chẳng có biện pháp nào.

“Thất thúc… ngươi, ngươi không đồng ý sao?” nàng rụt rè mở miệng, cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.

Chỉ tiếc, mặt người này giống như tượng gỗ điêu khắc, nhìn không ra chút manh mối nào.

Này… rốt cuộc là có ý gì nha?

Tiêu Kính Viễn im lặng nửa ngày mới khẽ nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Tam cô nương, rốt cuộc ngươi muốn ta làm gì, cứ nói thẳng ra đi?”

Một khuôn mặt trẻ con trắng nõn, hai búi tóc giống như hai cái sừng bò tót, Tiêu Kính Viễn nhìn thế nào cũng cảm thấy đây là tiểu nha đầu còn non nớt hơn cả mấy đứa cháu gái mình, nhưng vì sao trong cái đầu nhỏ kia lại nhiều chủ ý vậy chứ?

“Ta… ta…” thấy hắn hỏi trực tiếp như thế, A La ngượng ngừng cúi đầu, cắn cắn môi, cố gắng lấy dũng khí, thanh âm nhỏ nhẹ mang theo chút ủy khuất, khẩn cầu: “Thất thúc… ta chỉ muốn nhờ ngươi giúp ta… bởi vì không ai có thể giúp ta…”

Tiêu Kính Viễn trầm mặc, nhìn tiểu nữ hài trước mắt.

A La nhất thời có chút thất lạc.

Thật ra, nàng cũng có ý muốn chơi xấu, cho rằng dựa vào chút ân tình nho nhỏ, lại ỷ vào hắn nhân phẩm tốt, dứt khoát thừa dịp chiếm chút tiện nghi.

Ai ngờ, người ta căn bản không hề dễ nói chuyện.

Trong lúc nàng đang chán nản, lại nghe Tiêu Kính Viễn nói: “Được, ta đáp ứng ngươi.”

Giọng hắn trầm thấp, tuy nhẹ nhàng nói ra mấy chữ này nhưng lại rất có trọng lượng, nhất định là lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Vào khoảnh khắc đó, A La cơ hồ cho rằng mình nghe lầm.

Làn gió hiu quạnh thổi qua kẽ lá phát ra tiếng vang xào xạc.

Nàng chợt nhớ tới, cũng trong cơn ác mộng kia, nàng lẳng lặng nhắm mắt trong bóng tối, lắng nghe động tĩnh bên ngoài thủy lao.

Có phải trong lòng nàng đã từng vô số lần hi vọng xa vời, ngóng trông có thể nghe thấy thanh âm của Vĩnh Hãn, nghe hắn nói một câu: A La, ta tới cứu ngươi.

Chẳng qua, cuối cùng nàng vẫn không thể đợi được mà thôi.

Tiêu Kính Viễn đáp ứng xong, thấy tiểu cô nương vẫn cúi đầu như cũ, không có chút phản ứng nào, không khỏi kỳ quái hỏi: “Lại làm sao nữa?”

Chẳng lẽ không nên là vui sưởng ngẩng đầu, tràn ngập kinh hỉ, hai mắt tỏa sáng?

A La nghe hắn hỏi, càng cúi đầu thấp hơn, không dám nhìn hắn.

Tiêu Kính Viễn nhìn lại thì thấy từng giọt nước mắt trong suốt trượt dài trên gò má bạch ngọc.

Hắn giật mình, nửa ngày mới mở miệng được: “Sao đang yên đang lành lại khóc?”

A La lắc đầu, dùng sức lắc đầu, giống như muốn thoát khỏi cảm giác bi ai như thủy triều ập đến kia.

Nàng vươn tay lau sạch nước mắt nước mũi, chậm rãi bình tĩnh lại, nghẹn ngào nói: “Mới không khóc đâu!”

“Được rồi, không khóc liền không khóc đi.” Hiện tại Tiêu Kính Viễn đã hiểu, thân là một người trưởng thành sắp đến tuổi nhược quán, tuyệt đối không thể tranh đúng sai với tiểu hài tử.

Nàng nói hôm nay là mùng sáu, vì sao ngươi phải khăng khăng nói với nàng hôm nay là mùng tám chứ, dù sao mùng tám và mùng sáu cũng không khác nhau là bao.

A La nghe ngữ khí bất đắc dĩ, nhường nhịn của hắn, không khỏi nín khóc mà cười.

Ta mặc kệ, dù sao ngươi đã đáp ứng ta, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, không giữ lời là con chó nhỏ!”

Lúc nàng nói chuyện, cái miệng nhỏ lầu bà lầu bầu, đáng yêu vô cùng.

Tiêu Kính Viễn đáp: “Ta đã nói thì sẽ giữ lời, ngươi yên tâm.”

A La gật đầu: “Ta biết.”

Nàng vẫn luôn biết, bởi vì Tiêu Vĩnh Hãn nói, Thất thúc là người một lời nói đáng giá ngàn vàng.

“Vậy ngươi nói cho ta biết vừa rồi bị làm sao, gió thổi vào mắt à?” Tiêu Kính Viễn cũng không dám nói là nàng khóc.

A La liếc hắn một cái, chớp chớp mắt.

Hàng lông mi đen dài vũ động trên con ngươi trong trẻo như bầu trời sau mưa.

Giờ khắc này, hắn bỗng dưng có ảo giác, bên trong tiểu cô nương ngây thơ xinh xắn, nghịch ngợm chơi xấu này là một linh hồn đau thương.

Chỉ là chưa từng để lộ ra mà thôi.

“Thật ra cũng không có gì… chẳng qua vừa rồi đột nhiên có chút khổ sở.”

A La cúi đầu, cũng không muốn nói dối nên dứt khoát ăn ngay nói thật.

“Nga…” Tiêu Kính Viễn không hỏi lại vì sao nàng khổ sở.

A La ngẩng mặt lên, nở nụ cười tươi tắn trẻ con: “Hiện tại không khó chịu.”

Tất cả những nỗi khổ cực dưới đáy nước đều là một giấc mộng, bây giờ nàng là tiểu nữ hài bảy tuổi, hưởng thụ tính kiêu căng tùy hứng của tiểu hài tử, tương lai rồi sẽ tốt đẹp cả thôi.

Nàng thở phào một cái, cười nói: “Đúng rồi, Thất thúc, ta có một việc muốn nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Ngũ sắc phù chính bổ hư hoàn kia… kỳ thật không cần đưa cho ta.”

“Vì sao?”

“Chỉ sợ người khác sẽ hiểu lầm…” nàng không muốn bị người khác suy diễn lung tung, đặc biệt là mọi người đều cho rằng nàng sẽ định thân với Tiêu gia, tuổi của nàng bây giờ thật sự không tiện giải thích.

“Được.” sắc mặt Tiêu Kính Viễn hơi lạnh xuống, nhưng vẫn đáp ứng.

Hai người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, vừa ngẩng đầu lên thì gặp Lỗ ma ma đang đi về hướng này.

Tiêu Kính Viễn liền nói: “Ma ma nhà ngươi đã tới, ta đi xem hai con bạch lộc trước.”

A La thấy hắn muốn đi, vội vàng hỏi: “Đừng quên chuyện ngươi đã đáp ứng ta, nếu ta muốn tìm ngươi thì phải làm thế nào?”

Nàng không quên, hôm nay vì có thể nói chuyện riêng với hắn, thật sự là còn khó hơn lên trời.

Mà nàng còn có rất nhiều chuyện muốn nhờ hắn giúp đỡ đó.

Tiêu Kính Viễn đã xoay người rời đi, nghe vậy cũng không quay đầu lại, chỉ nói: “Nếu muốn tìm ta thì cứ truyền tin cho ta là được.”

“Truyền tin?” A La sốt ruột, “Nhưng truyền tin bằng cách nào a?”

“Về sau ngươi sẽ biết.”

Dứt lời, người đã đi xa.

Thời điểm trở lại đại sảnh đã thấy mọi người đang chờ ở đó, bởi vì A La tới muộn nên Diệp lão tổ tông nói A La vài câu: “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa, thật quá tùy hứng!”

A La cười cười: “Còn không phải tại hoa viên nhà Tiêu nãi nãi chơi vui quá, chúng ta liền nhịn không được ham chơi một chút.”

Lời này chọc Tiêu lão thái thái vui vẻ: “Về sau A La thường xuyên đến nhà nãi nãi chơi, nãi nãi cho ngươi chơi thỏa thích!”

Lúc trò chuyện, A La chỉ đơn thuần nhìn Tiêu lão thái thái, trong mắt mang ý cười nhưng trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc có mấy người biết đến sự tồn tại của thủy lao dưới đáy hồ Song Nguyệt? Chuyện lớn như vậy có thể giấu diếm sao?

Nghĩ vậy, A La liền quay đầu nhìn mấy vị đệ tử Tiêu gia, hoặc đứng hoặc ngồi trong phòng.

Phần đông con cháu Tiêu gia đều là người tốt, quy củ Tiêu gia rất nghiêm, trên dưới đồng lòng, giữa mẹ chồng nàng dâu và chị em dâu cũng rất ít xảy ra tranh chấp, có thể nói gia phong rất tốt, khó trách lúc trước lão tổ tông chọn Tiêu gia làm nhà chồng của nàng, là hi vọng nửa đời sau nàng có thể không sầu không lo, thoải mái mà sống.

Nhưng ai mà ngờ được mặt hồ nhìn như yên ả này lại ẩn giấu sóng ngầm mãnh liệt như vậy.

———–

Về đến nhà, A La cùng lão tổ tông ăn tối. Lão nhân gia lớn tuổi không ăn được nhiều, sợ khó tiêu hóa. Ăn xong, A La ở lại trò chuyện với lão tổ tông một lát rồi mới qua bên viện mẫu thân.

Trước khi đi, lão tổ tông cười nói: “Gần đây lại hay qua chỗ mẫu thân ngươi, cũng không chịu bồi lão bà ta.”

A La tươi cười làm nũng: “Lão tổ tông nói gì vậy, A La đây là có chí tiến thủ nha!”

Bên cạnh, Lỗ ma ma cũng nói: “Đúng vậy a, bây giờ cô nương có rất nhiều bài tập, vài ngày nữa là đi học lại, trong lòng nàng sợ có quá nhiều bài không hiểu sẽ bị người khác chê cười, đi theo Nhị thái thái luyện chữ đọc sách một chút, thời gian gần đây cũng có tiến bộ.”

Lão tổ tông nghe vậy, tất nhiên vui mừng, vội gật đầu nói: “Đi thôi đi thôi, bàn về học vấn, nương ngươi còn giỏi hơn bá mẫu và thẩm thẩm ngươi không biết bao nhiêu lần, hảo hảo theo nương ngươi học tập mới là trọng yếu.”

Qua phòng mẫu thân được một lát thì đã đến giờ đi ngủ. A La nhìn ra mẫu thân hình như có tâm sự, nhưng nàng cũng không hỏi. Trước khi đi ngủ, chỉ hàm hồ một câu với Lỗ ma ma: “Hôm nay mẫu thân có vẻ không yên lòng.”

Dứt lời, nàng còn nỉ non một câu gì đó, rồi mới nhắm mắt lại.

Lỗ ma ma ở lại chốc lát, sau đó đi phòng cách vách.

Đợi đến khi Lỗ ma ma rời đi, A La lập tức mở mắt, chuẩn bị nghe lén.

Chắc chắn Lỗ ma ma biết rõ chuyện của mẫu thân năm đó, không chừng lát nữa hai người sẽ nhắc tới.

Ai ngờ A La chờ thật lâu cũng không nghe Lỗ ma ma và mẫu thân bên kia nói gì, A La cũng bắt đầu mệt mỏi. Dù sao thân thể này chỉ mới bảy tuổi mà thôi, trẻ con ham ngủ, không thức khuya được.

Ngay tại thời điểm nàng mơ màng sắp ngủ, một thanh âm bỗng nhiên truyền vào tai.

“Phu nhân, mấy bức họa này đúng là quá đẹp, khiến người vừa nhìn liền nhớ đến lão gia lúc còn trẻ.”

Đây là tiếng Lỗ ma ma cảm thán.

A La giật mình, cơn buồn ngủ nháy mắt biến mất.

Nàng mở to mắt, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên kia, không dám lơ là chút nào.

“Cất vào đi.” Thanh âm mẫu thân nhàn nhạt, không có bất kì cảm xúc dao động gì.

“Aizz, thái thái, ta thấy mấy bước tranh này vẽ đẹp như vậy, không bằng cứ treo lên, hôm nào lão gia về nhìn thấy nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Cất đi.” Thanh âm mẫu thân vẫn lạnh nhạt như cũ, lại thêm vài phần quật cường.

A La đảo mắt, vội vàng nhảy xuống giường, vòng qua nha hoàn gác đêm, yên lặng đi đến bên cửa sổ, giơ ngón tay đâm thủng một lỗ, ghé mắt nhìn vào.

Trên bàn có khoảng hơn mười bức tranh. Từ góc độ của nàng không nhìn thấy rõ lắm, hình như vẽ một nam nhân… thật sự là phụ thân lúc còn trẻ?

A La chỉ biết là họa kỹ của mẫu thân rất cao siêu nhưng chưa từng nhìn thấy bà vẽ tranh, ngẫu nhiên hỏi thì bà chỉ nói từ lâu đã không còn vẽ nữa. Cũng chính vì vậy mà sau này khi mẫu thân vẽ tranh cho Khải Nguyệt biểu tỷ, trong lòng nàng mới cảm thấy không thoải mái.

Thật sự chưa từng nghĩ đến, lúc còn trẻ, mẫu thân đã vẽ nhiều tranh cho phụ thân như vậy.

Nàng dán lỗ tai vào cửa sổ, muốn nghe tiếp cuộc trò chuyện bên trong.

Nhưng nàng phải thất vọng rồi, Lỗ ma ma không nói gì nữa, mẫu thân cũng chẳng có động tĩnh, cứ như vậy cất những bức họa kia vào cái rương lớn khắc hoa bên cạnh giường, sau đó bắt đầu chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

A La chỉ có thể chạy về phòng, nằm trên giường suy nghĩ lung tung hơn nửa đêm.

Sáng hôm sau thức dậy, A La nghe thấy tiếng “cô cô” ngoài cửa sổ, nàng lập tức nhoài người nhìn ra thì thấy trên hành lang có cái lồng sắt, bên trong là hai con bồ câu giương đôi mắt đen tròn nhìn nàng.

A La liền hỏi: “Lỗ ma ma, bồ câu này ở đâu ra?”

Lỗ ma ma nhíu mày: “Không biết, là quản gia sáng nay vừa ra cửa thì thấy có người đưa bồ câu tới, người nọ nói vài ngày trước cô nương ra ngoài chơi, gặp bồ câu nhà họ liền muốn mua, lúc ấy đã đưa bạc nhưng không mang bồ câu về, hôm nay họ không được nữa nên đưa bồ câu đến quý phủ.”

Lỗ ma ma nói xong, hoài nghi nhìn cô nương nhà mình: “Có chuyện này thật sao?”

Bà nhớ hôm trước A La chuồn êm ra phủ, suýt nữa xảy ra chuyện, chắc không phải là lần đó chứ?

Lúc đầu A La còn có chút mờ mịt, sau bỗng nhiên nghĩ ra.

Nàng nhớ đời trước, trong viện của Tiêu Kính Viễn có nuôi bồ câu trắng, nghe nói chúng nó có thể đưa thư.

Lúc đó nàng căn bản không hiểu, chỉ ngẫu nhiên nghe Vĩnh Hãn nhắc tới thôi.

Cộng với lời Tiêu Kính Viễn đã nói hôm qua, nàng nhất thời hiểu ra, vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, là ta mua.”

Lỗ ma ma vẫn nghi hoặc: “Sao tự dưng cô nương lại mua, xưa nay cô nương không thích bồ câu mà.”

Trước kia, ngoài hiên có treo họa mi, vẹt, cô nương chê ồn ào, sau này lão tổ tông không nuôi nữa.

“Hôm đó ta cũng chỉ nhất thời nổi hứng mà thôi, không phải sau khi trả bạc liền quên luôn chuyện này sao.”

Lỗ ma ma ngẫm lại thấy cũng đúng, tính tình cô nương hay nổi hứng bất chợt, bà cũng không nói gì nữa, chỉ phân phó nha hoàn chăm sóc tốt hai con bồ câu.

A La ăn sáng xong, hứng trí bừng bừng đùa nghịch bồ câu, cũng không biết chúng nó có thể truyền tin hay không, cứ thử xem đã.

Lỡ như gặp phải chuyện gì cũng không đến mức hốt hoảng, luống cuống.

Nghĩ vậy, A La lập tức về phòng lấy giấy bút, viết hai chữ “Có chuyện”, hong khô mực rồi dùng chỉ đỏ buộc vào chân bồ câu, thừa dịp Lỗ ma ma không có ở đây, thả nó cất cánh bay đi.

Nhìn theo hướng bồ câu biến mất phía chân trời, trong lòng nàng có chút hưng phấn, không biết rốt cuộc có được hay không, cảm giác như làm kẻ trộm vậy.

Trưa hôm đó, nàng cũng không có tâm tư dùng bữa, chỉ ăn qua loa một chút rồi canh giữ trước cửa sổ, ngóng trông bồ câu trở về.

Lúc này là sau giờ ngọ, ngoài cửa không có người canh gác, vài chiếc lá khô còn sót lại trên những gốc cây trong sân nhẹ nhàng lay động trong làn gió se lạnh đầu đông.

A La cho nha hoàn lui xuống nghỉ tạm, còn mình vẫn chờ ở đó.

Thời điểm nàng sắp ngủ gật thì nghe thấy tiếng gõ khe khẽ dưới mái hiên.

Nàng vội vàng mở cửa sổ nhìn ra, thấy Tiêu Kính Viễn đang đứng bên cạnh cửa sổ.

Đây là điều nàng không ngờ đến, vì thế không khỏi trợn tròn mắt nhìn hắn.

Thâm trạch nội viện, hắn vào bằng cách nào a? Mấy nha hoàn quanh đây không ai phát hiện sao?

Tiêu Kính Viễn đã sớm đoán được nàng sẽ kinh ngạc, nhìn thấy bộ dáng trợn mắt không dám tin của nàng cũng ngoài ý muốn, trực tiếp hỏi: “Có chuyện?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận