Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

“Được.”

A La cho rằng mình đưa ra yêu cầu như thế, hẳn là Tiêu Kính Viễn sẽ hỏi lý do, nhưng hắn lại không hỏi gì cả, cứ dễ dàng đáp ứng như vậy.

A La đang muốn giải thích thêm thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, kèm theo tiếng nói chuyện của Thúy Hạ, trong lòng nàng gấp gáp, muốn bảo Tiêu Kính Viễn mau rời đi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, vừa quay đầu lại thì Tiêu Kính Viễn đã biến mất.

Nàng không khỏi chép miệng chậc lưỡi, thầm nghĩ hắn còn có thể xuất quỷ nhập thần như vậy?

Bên này, Thúy Hạ đi vào, tay bưng chén canh sữa bò tổ yến, thấy A La nhoài người ra cửa sổ liền nhíu mày nói: “Cô nương, đứng chỗ cửa sổ rất lạnh, cẩn thận bị phong hàn đấy.”

A La gật gật đầu, đi qua ngồi trên tháp, ăn canh sữa bò tổ yến.

Ăn xong, nàng viện cớ buồn ngủ, phân phó Thúy Hạ ra ngoài.

Thúy Hạ nghe vậy, nghi ngờ nói: “Sao tự dưng cô nương lại buồn ngủ, chẳng lẽ có chỗ nào không khỏe sao? Đúng lúc hôm nay thái thái mời Vương đại phu lại đây, hay là để Vương đại phu xem mạch?”

A La buồn bực hỏi: “Hôm nay nương ta thân thể khó chịu sao? Hay là bắt mạch định kỳ?”

Thúy Hạ lắc đầu: “Chỉ biết là hôm nay thái thái có chút không thích hợp, về phần có vấn đề gì trở ngại hay không thì tiểu nhân cũng không biết.”

“Vương đại phu đi chưa?”

“Chưa, hẳn là đang đi cùng Lỗ ma ma.”

“Tốt, vậy ngươi lui xuống trước đi, ta nằm nghỉ một lát là được.”

Thúy Hạ đi rồi, A La liền chạy tới trước cửa sổ, nhìn con bồ câu còn lại trong lồng.

Vừa rồi nàng còn chưa nói xong hắn đã chạy mất rồi, không lẽ bây giờ lại gọi hắn về a?

A La hơi ngượng ngùng, lại cảm thấy nên gọi hắn tới.

Nàng nhìn còn bồ câu trắng trước mặt, nó cũng mở đôi mắt to bằng hạt đậu đen nhìn nàng.

Nàng nhịn không được chớp mắt một cái, nó cũng chớp mắt theo.

A La bật cười: “Ta nói này, tiểu bạch a, vừa nãy huynh đệ của ngươi đã bay đi truyền tin cho ta, ngươi cũng phải học tập một chút.”

Nói xong, nàng lại viết một tờ giấy, cột vào chân tiểu bạch rồi thả nó bay đi.

“Không biết lần này có dùng được không?”

“Hắn có cảm thấy phiền hay không a?”

“Kỳ thật ta còn có chút không dám tin, hắn giữ lời hữa đến vậy…”

A La vừa lầm bầm lầu bầu vừa viết lung tung trên giấy tuyên thành.

Đúng lúc này, nàng nghe một thanh âm đạm mạc ngoài cửa sổ truyền đến: “Tam cô nương, lại thế nào?”

A La lập tức quay đầu nhìn qua, kinh hỉ phát hiện, Tiêu Kính Viễn đang đứng ngoài cửa sổ!

“Nhanh như vậy a?” thì ra tiểu bạch bay nhanh đến vậy, Tiêu Kính Viễn cũng chạy nhanh không kém?

Tiêu Kính Viễn mặt không đổi sắc đứng ngoài cửa sổ, tay cầm một con bồ câu, thản nhiên nói: “Tam cô nương, ta còn chưa về nhà.”

Đi được nửa đường lại gặp phải bồ câu truyền tin, không có biện pháp, đành phải vòng trở lại.

“Như vậy a…” A La hổ thẹn.

“Còn có chuyện gì sao?” Vẻ mặt Tiêu Kính Viễn không kiên nhẫn, nhưng trong mắt lại lộ ra tia vui vẻ.

“Thật ra, thật ra ta muốn nói với ngươi, chuyện ta nhờ ngươi tra, tuyệt đối đừng nói cho người khác!”

Chuyện này liên quan đến thanh danh của mẫu thân, lỡ như bị truyền ra ngoài thì không tốt.

Tiêu Kính Viễn nhìn tiểu cô nương trước mắt.

Nàng dựa vào cửa sổ, một tay chống cằm, chớp chớp mắt, chờ đợi nhìn hắn.

Hắn im lặng nửa ngày.

“Ngươi phải thay ta giữ kín bí mật a…” A La hơi mệt mỏi, dứt khoát dùng hai tay chống cằm, động tác này làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng phồng lên, nhìn như một quả đào đỏ hồng.

“Ta đi.” Hắn xoay người, nhét con bồ câu trong tay vào lồng sắt, thân ảnh tựa như chiếc lá trong gió, nháy mắt đã biến mất.

Tận mắt nhìn hắn rời đi, A La không khỏi líu lưỡi.

Nàng biết Tiêu gia đời đời tập võ, tuy Vĩnh Hãn thích đọc sách nhưng từ nhỏ cũng học một số kỹ năng phòng thân, dĩ nhiên vị thiếu niên tướng quân này công phu cũng không kém.

Nhưng thật không ngờ, hắn còn có thể bay đi như một con chim vậy.

“Cô nương, thái thái bên kia sợ là không tốt!” Thúy Hạ vội vã chạy tới.

“Làm sao?” A La giật mình, đứng bật dậy.

“Vừa rồi ta nghe lén được Lỗ ma ma nói gì đó với thái thái, sau đó còn lau nước mắt.”

“A?”

A La hồi tưởng lại đời trước.

Khi đó, nàng căn bản không biết mẫu thân đã từng bị hư thai, hẳn là vô thanh vô tức bị mất, chẳng lẽ đời này sẽ lặp lại vận rủi đời trước sao?

———–

Đến tối, A La không dám làm gì, chỉ dựng lỗ tai lên nghe ngóng.

Nghe một hồi cũng không thấy Lỗ ma ma và mẫu thân nói chuyện gì quan trọng, thời điểm nàng đang tính dứt khoát đi qua hỏi mẫu thân thì nghe được một thanh âm xa lạ truyền vào tai.

“Hay là hôm nay đừng bỏ?”

“Vì sao không bỏ?”

“Ta thấy hôm nay bên đó mời đại phu đến, sợ là có động tĩnh, nếu bây giờ bị tra ra sẽ phiền toái lớn.”

“Cứ bỏ đi, xong lần này, chúng ta cũng nhanh chóng lĩnh thưởng.”

A La cũng không nhận ra hai người nọ là ai, nghe giọng có lẽ là một lão bà tử và một nha hoàn.

Giọng nha hoàn kia rất lạ, hiển nhiên không phải người hay xuất hiện trước mặt nàng.

Bọn họ là ai?

A La tiếp tục lắng nghe, chỉ tiếc bọn họ không nói thêm gì nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước sôi ùng ục.

Nàng miễn cưỡng đè nén khiếp sợ trong lòng, nhíu mày suy nghĩ cẩn thận, dần hiểu ra.

Hai người kia hẳn là hạ nhân trong phòng bếp đi?

Bởi vì lão tổ tông phân phó làm phòng bếp riêng cho Nhị phòng, Đại thái thái liền điều vài người từ phòng bếp chung qua.

Nghĩ đến đây, toàn thân A La phát rét.

Nàng cố gắng nhớ lại Đại thái thái ngày trước, thật ra là một người ôn hòa, xử lý chuyện trong phủ cũng khá công bằng.

Thậm chí, trong ấn tượng của nàng, sau khi mẫu thân qua đời, Đại thái thái có chút thương tiếc nàng mệnh khổ, cũng quan tâm chăm sóc nàng.

Tuy không tính là mẹ hiền nhưng cũng rất có phong phạm thái thái hầu môn.

Không ngờ lại có khả năng làm ra chuyện âm độc như thế?

Thúy Hạ thấy cô nương nhà mình tuổi còn nhỏ, khoanh tay trước ngực, nhíu mày đi qua đi lại trong phòng, lại nghĩ đến vừa rồi cô nương đứng ngơ ngác không nói lời nào, bộ dáng giống như bị choáng váng, nhất thời cũng hơi sợ.

“Bên thái thái nếu có việc gì, cô nương cũng nên qua hỏi thăm một câu, như vậy mới không làm thái thái lạnh tâm.” Thúy Hạ nghĩ nghĩ, mở miệng khuyên nhủ.

“Không.” A La ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Ngươi ra ngoài trước đi, để ta yên tĩnh một lát.”

“A?”

“Ra ngoài đi.” A La phất tay, không muốn nhiều lời, ý bảo Thúy Hạ ra ngoài.

Thúy Hạ khó hiểu, nhưng thân là nha hoàn, nàng cũng không tiện nói cái gì, đành phải lui ra.

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình, A La nhanh chóng viết tin vào một tờ giấy nhỏ, chạy đến cửa sổ, kéo cái lồng sắt qua, cuộn mảnh giấy cột vào chân bồ câu.

“Tất cả đều kính nhờ ngươi, lần này nhất định phải mời được Tiêu Thất thúc đến!”

Nàng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm khẩn cầu rồi cho bồ câu cất cánh.

“Lần này hắn về tới nhà chưa nhỉ?”

“Cho dù hắn đã về nhà, có thể tức giận, dứt khoát không đến hay không?”

Nàng biết câu chuyện “Cậu bé nói dối”, không phải lần này hắn sẽ không tin chứ?

Thấp thỏm chờ đợi một lát, ngoài trời đã tối, tuyết bắt đầu rơi, Tiêu Kính Viễn còn chưa xuất hiện, lúc này đã đến giờ ăn tối, A La đành phải đi dùng bữa trước.

Hôm nay có tuyết rơi, Diệp Thanh Xuyên tan học sớm, về đến nhà liền đi thăm hỏi lão tổ tông trước, sau đó qua thỉnh an mẫu thân, một nhà ba người cùng nhau ăn tối.

Diệp Thanh Xuyên cực kỳ yêu thương muội muội, tươi cười ấm áp hỏi hôm nay nàng ở nhà làm những gì.

A La vừa nói chuyện vừa quan sát khuôn mặt ca ca.

Tướng mạo ca ca tuấn mỹ, cao lớn, tuy là nam tử, lại có phong thái dịu dàng, hòa nhã như mẫu thân, nam nhi như vậy hẳn là nên được nữ nhi ở Yến Kinh yêu thích, chỉ tiếc đôi mắt kia.

“A La đang nhìn gì vậy?” Tuy không nhìn thấy nhưng Diệp Thanh Xuyên có thể cảm nhận được ánh mắt của muội muội.

“Không có gì, chỉ là đã lâu không gặp ca ca, thật nhớ!” A La vội vàng cúi đầu ăn cơm, cười nói.

Dùng bữa xong, ca ca và mẫu thân ngồi nói đủ thứ chuyện ở trường, lát sau thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn mới rời đi.

Ca ca vừa đi, A La vốn dĩ muốn hỏi thăm mẫu thân một chút, nhưng nhìn vẻ mặt mệt mỏi suy yếu của bà thì đành từ bỏ.

Đúng lúc này, Lỗ ma ma bưng chén thuốc vào, chuẩn bị hầu hạ mẫu thân uống thuốc.

A La nghĩ tới những lời đã nghe được, trong lòng nôn nóng, lập tức giả bộ lảo đảo, đụng trúng người Lỗ ma ma, nước thuốc liền rơi vãi đầy đất.

Lỗ ma ma không khỏi bất đắc dĩ nói: “Cô nương, ngươi cũng quá lỗ mãng.”

Trái lại, Ninh thị chỉ thản nhiên nói: “Không có gì, A La cũng không cố ý, thuốc này, uống cũng được, không uống cũng chẳng sao.”

A La gật gật đầu: “Vẫn là uống thuốc ít tốt, thuốc này thật đắng, ngửi liền muốn khóc, nhất định là tiểu muội muội, tiểu đệ đệ sẽ không thích! A La cũng ghét nhất là uống thuốc!”

Lỗ ma ma thấy A La trẻ con như vậy, thở dài một tiếng rồi không nói gì nữa.

A La tìm lý do, lén lút chạy ra ngoài, đúng lúc thấy một tiểu nha hoàn đi đổ bã thuốc, nàng vội vàng kéo Thúy Hạ qua, thì thầm vào tai phân phó.

Một lát sau. Thúy Hạ quả nhiên dùng khăn tay gói một ít bã thuốc trở về.

“Tốt, ngươi ra ngoài trước đi.”

Thúy Hạ khó hiểu nhìn cô nương nhà mình, trong lòng càng nghi hoặc nhiều hơn, cứ cảm thấy cô nương có chút không giống trước kia, nhưng cũng không rõ là khác chỗ nào, chỉ có thể nghe lệnh đi ra ngoài.

A La cẩn thận đặt bã thuốc lên bàn, dùng mũi ngửi nhưng không ngửi ra vấn đề gì.

Nàng thở dài, lo lắng nhìn về phía cửa sổ, ngóng trông bóng dáng Tiêu Kính Viễn.

Rõ ràng là những người đó hạ dược trong thuốc dưỡng thai của mẫu thân, có điều, loại dược kia không lập tức có hiệu lực, mà tích tụ từng chút từng chút làm mất hài tử trong bụng mẫu thân.

Hiện tại, thân thể mẫu thân đã có chút không thích hợp, nếu cứ tiếp tục uống thuốc, chỉ sợ hậu quả không thể tưởng tượng.

Đêm nay mẫu thân nhất thời nản lòng thoái chí không uống thuốc, nhưng ngày mai thì sao.

Cho nên, đêm nay nàng nhất định phải nghĩ biện pháp.

Nàng còn nhỏ như vậy, cũng không có người có thể dùng, đành phải gửi gắm tất cả hi vọng vào Tiêu Kính Viễn.

Nhưng trải qua hai lần trước, có phải Tiêu Kính Viễn sẽ tức giận, không đến nữa hay không?

A La đứng trước cửa sổ nhìn hoa tuyết lẳng lặng rơi trên khung cửa, nắm tay nhỏ siết chặt.

A La ngẩn người nhìn chằm chằm hành lang vắng vẻ, thậm chí không còn cảm nhận được cái lạnh của gió đêm.

Lúc này, nàng phảng phất như trở lại là Diệp Thanh La bị giam dưới thủy lao tối tăm không thấy mặt trời.

Ban đầu, nàng cảm thấy đó là một cơn ác mộng đáng sợ, mười bảy năm đau khổ tưởng chừng là một khoảng thời gian rất dài, lại tựa như chỉ nháy mắt đã qua.

Nàng cố gắng niêm phong cơn ác mộng kia vào một góc sâu trong đáy lòng, không dám thả nó ra.

Nàng cố gắng sống đúng với bộ dáng mà một tiểu hài tử bảy tuổi nên có.

Nhưng tại cái đêm tuyết rơi đầy trời, trong tình thế bốn bề thọ địch này, nàng mới nhận ra rằng, cơn ác mộng kia tựa như một con hổ đói khát, chỉ đợi thời cơ để nhảy ra, cắn nuốt cả linh hồn nàng.

Cho dù biết trước những chuyện sắp xảy ra, nhưng nàng còn nhỏ như vậy thì có thể làm được gì đây, hữu tâm vô lực mà thôi.

Nàng có thể đi tìm lão tổ tông, tìm mẫu thân để vạch trần tất cả, nhưng ai sẽ tin nàng chứ? Lão tổ tông lớn tuổi hay mẫu thân tướng thai bất ổn, ai có thể cứu vãn chuyện này?

“Làm sao?”

Một thanh âm đột nhiên truyền vào tai nàng, không mang theo chút độ ấm nào, tựa như những bông tuyết ngoài kia.

A La kinh ngạc, ngước mắt nhìn qua.

Một nam nhân mặc hắc y, thân hình cao ngất nổi bật giữa đêm tuyết.

Có vài bông tuyết rơi trên bả vai rộng lớn vững chãi của hắn, chậm rãi tan đi.

“Ta…”

A La vốn cho rằng hắn sẽ không đến, nào ngờ hắn vẫn xuất hiện, chẳng qua, nàng đã trông ngóng lâu lắm cho nên nhất thời không biết nên nói gì.

“Tam cô nương, ta muốn nói với ngươi vài điều.”

“Ân?” A La cắn môi, cẩn thận nhìn nam nhân ngoài cửa sổ.

“Thứ nhất, chuyện ngươi nhờ ta, ta nhất định sẽ làm tốt.” thần sắc nam nhân lạnh lùng, nghiêm túc.

“Ân.” Nàng cực kỳ hổ thẹn, cúi đầu nhỏ giọng đáp.

“Thứ hai, xưa nay ta miệng kín như bưng, lời không nên nói, tuyệt đối sẽ không lộ ra nửa chữ.”

“Ân.” Cái này, kỳ thật nàng cũng biết.

“Thứ ba…” Tiêu Kính Viễn lườm cái đầu nhỏ trước mắt, cố ý bỏ qua chút cảm giác không đành lòng, nói hết ra: “Ta bề bộn nhiều việc.”

Hắn đường đường là tổng binh kiêu kỵ binh Yến Kinh, không phải công tử quần là áo lụa, chơi bời lêu lổng.

A La xấu hổ đỏ mặt nhưng vẫn kiên trì nói: “Thất thúc, lần này ta tìm ngươi là thật sự có việc…”

“Ân?” Tiêu Kính Viễn nhướng mày.

“Nương ta, nương ta…” giọng A La hơi nghẹn ngào, “Ta muốn nhờ ngươi cứu nương, còn có tiểu đệ đệ tiểu muội muội.”

“Nương ngươi làm sao?” Tiêu Kính Viễn rốt cuộc phát hiện thần sắc nàng có chút không thích hợp.

A La ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo tràn đầy đau thương: “Có người muốn hại tiểu đệ đệ tiểu muội muội trong bụng nương, ta sợ đưa nhỏ này không giữ được.”

Tiêu Kính Viễn khẽ nhíu mày.

Kỳ thật, tuy hiện giờ hắn đã có chiến công hiển hách, được phong hầu bái tướng, lại nhậm chức tổng binh kiêu kỵ binh, nhưng hắn chẳng qua chỉ mới mười chín tuổi thôi, sang năm mới đến tuổi nhược quán.

Huống chi, từ nhỏ hắn đã theo phụ thân đi phòng thủ biên cương, thời gian ở Yến Kinh không nhiều.

Cho nên đến từng tuổi này, hắn chỉ mơ hồ biết trong nhà cao cửa rộng sẽ có những việc ngấm ngầm, xấu xa, lại chưa từng tiếp xúc.

Đương nhiên cũng có thể là hắn trẻ tuổi thành danh, vẫn chưa có người nào dám tính kế hắn, cũng không đáng.

Ai lại đối nghịch với một nhân vật trẻ tuổi quyền cao chức trọng chứ, hơn nữa, ngay cả vợ con cũng chưa có.

Trước kia hắn chỉ cảm thấy vị tiểu cô nương Diệp gia này quá mảnh mai yếu đuối, lại thích khóc, còn một lòng muốn phụ thân về nhà, nhưng hắn chưa bao giờ ý thức được, có lẽ tình cảnh của nàng hiện giờ cũng không như mình nghĩ, có lẽ… vì nàng quá gian nan mới nghĩ ra nhiều biện pháp tinh quái xảo trá như vậy.

“Từ từ nói.” Tiêu Kính Viễn nhìn cửa sổ, do dự một chút, cuối cùng vẫn nhảy vào, mang theo khí lạnh vào gian phòng ấm áp ngập tràn hương thơm của nữ hài nhi.

“Trước tiên, ngươi nói cho ta biết, có phải nương ngươi mang thai hay không?”

“Phải.”

“Tướng thai không ổn?”

“Phải.”

“Vậy tại sao ngươi cho rằng có người muốn hại đứa bé trong bụng nàng?”

A La lau nước mắt, lấy gói bã thuốc trên bàn ra: “Có khả năng trong này có thứ gì đó, có thể khiến nương ta sảy thai.”

Tiêu Kính Viễn nhận lấy, đưa lên mũi ngửi ngửi, xong liền nhíu mày.

“Nương ngươi uống thuốc này bao lâu rồi?”

“Ta cũng không biết, chắc là hơn mười ngày.”

“Lập tức ngừng.” Tiêu Kính Viễn tuyên bố chắc nịch.

A La nghe giọng điệu của hắn, tất nhiên biết thuốc này không tốt, nhưng làm thế nào để ngừng đây, muốn mở miệng nói thuốc này có vấn đề thì phải có chứng cớ a, nàng cau mày suy nghĩ biện pháp xử lý chuyện này.

Tiêu Kính Viễn nhìn bộ dáng A La nhỏ bé cau mày suy nghĩ, trong lòng bỗng có chút thương tiếc, chuyện này giao cho nàng xử lý thật sự quá khó xử cho nàng.

Hắn trầm ngâm một lát, hỏi nàng: “Hôm nay là vị đại phu nào bắt mạch cho nương ngươi?”

A La cắn cắn môi: “Nghe nói là một vị ngự y họ Vương, hình như tên Vương Nhân Quý.”

Tiêu Kính Viễn gật đầu: “Ta mang bã thuốc này cho đại phu kiểm tra trước, sau đó lại đi tìm vị Vương đại phu này, trước khi ta tra ra manh mối, ngươi tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ, về phần mẫu thân ngươi, ngươi cũng phải ngăn cản không cho nàng tiếp tục dùng thuốc này.”

“Ta biết.” Dù phải dùng mọi biện pháp, nàng cũn sẽ không để mẫu thân tiếp tục uống thuốc có độc!

“Ta phải đi đây.” Dứt lời, Tiêu Kính Viễn nhảy ra ngoài cửa sổ.

Vừa đáp xuống đất, hắn chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu lại nói: “Qua vài ngày nữa, phụ thân ngươi sẽ hồi kinh.”

———–

Lời Tiêu Kính Viễn nói trước khi đi làm A La mừng rỡ không thôi. Dù nói thế nào đi nữa, hài tử trong bụng mẫu thân là cốt nhục của phụ thân, hắn sẽ không bỏ mặc không quan tâm. Chỉ cần phụ thân trở về, Nhị phòng liền không phải là cô nhi quả phụ mặc cho người ta khi dễ nữa, tốt xấu gì cũng có người làm chỗ dựa!

Nhưng kinh hỉ xong, nàng lại nhớ đến chuyện thuốc dưỡng thai, trong lòng cũng dần trầm xuống.

Tiêu Kính Viễn tất nhiên sẽ điều tra, nhưng hiện tại là đêm khuya, tuyết lại rơi dày, hắn thật sự có thể tra kịp sao? Mẫu thân đã uống thuốc kia hơn mười ngày rồi, tướng thai đã không ổn, nếu lại uống tiếp 1, 2 ngày nữa làm sao được? Tiêu Kính Viễn bảo nàng ngăn cản mẫu thân uống thuốc, nàng nên làm cái gì bây giờ?

Chung quy chỉ mới bảy tuổi, mặc dù ngày thường được mọi người cưng chìu nhưng trong chuyện này, tiếng nói của nàng cũng chẳng có phân lượng gì.

Nếu nàng trực tiếp nói với mẫu thân rằng thuốc có vấn đề, dù mẫu thân tin thì cũng sẽ bị chấn kinh, mà mang thai kị nhất là bận tâm lo lắng.

Nghĩ vậy, A La không khỏi cảm thấy nên nghĩ biện pháp khác.

Trái lo phải nghĩ một hồi, cuối cùng nghĩ tới lão tổ tông, tính toán cân nhắc một phen, có thể xem như có chủ ý.

Vì thế, sáng hôm sau trời còn chưa sáng, A La đã bò dậy.

Lỗ ma ma thấy nàng dậy sớm, hơi giật mình nói: “Ngày thường cô nương đều ngủ nướng, sao hôm nay dậy sớm vậy, mặt trời mọc đằng tây sao?”

A La dụi dụi mắt, qua loa lấy cớ: “Ta vừa nằm mơ thấy lão tổ tông, muốn gặp bà!”

Dựa vào cái cớ này, A La mang người chạy qua phòng lão tổ tông. May mà lão tổ tông lớn tuổi, tỉnh dậy sớm, vội vàng sai người mở cửa đón A La vào.

Lão tổ tông còn chưa rửa mặt đã thấy cháu gái cưng lại đây, luôn miệng nói nằm mơ thấy mình, dĩ nhiên cực kỳ vui vẻ, ôm A La vào lòng, ủ ấm tay chân nàng, lại phân phó nha hoàn lấy trái cây cho nàng ăn.

Cái miệng nhỏ của A La hoạt động không ngừng, ỉ ôi trong lòng lão tổ tông, dỗ bà cười không ngừng. Đến khi dùng bữa sáng, Đại thái thái, Tam thái thái và bọn tỷ muội cũng tới, hầu hạ bên người lão tổ tông, nói đùa, nịnh hót, vô cùng náo nhiệt.

A La thấy thế, nhân cơ hội thở dài nói: “Tỷ muội chúng ta đông người dĩ nhiên là tốt, chẳng qua, ta bỗng nhớ tới mình sắp có tiểu đệ đệ hoặc tiểu muội muội, nhưng bây giờ có muốn, chỉ sợ cũng không thể rồi!”

Lão tổ tông vừa nghe liền cả kinh: “Sao lại không thể? Tiểu hài tử đừng nói lung tung!”

Những người khác cũng nghi ngờ nhìn về phía A La, không biết tại sao nàng đột nhiên nói lời này.

A La ra vẻ khó hiểu, nghiêng đầu nói: “Chẳng lẽ không đúng sao, hôm qua ta nhìn thấy Lỗ ma ma than thở, nương ta hình như còn khóc, ta hỏi, các nàng lại không nói. Ta đoán, tiểu đệ đệ tiểu muội muội của ta chắc là không có rồi.”

Đồng ngôn vô kỵ nhưng rơi vào tai lão tổ tông lại hù dọa bà nhảy dựng.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhot com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận