Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

Một đám người lập tức kéo nhau qua phòng Ninh thị. A La đã canh chuẩn thời gian Ninh thị chuẩn bị uống thuốc, mọi người vừa đến thì thấy tiểu nha hoàn bưng chén thuốc đến trước cửa, Ti Bội đi ra, nhận lấy mang vào phòng.

Trong lòng A La thầm may mắn, chỉ cần trễ một chút nữa thôi, chỉ sợ mẫu thân đã uống chén thuốc này rồi.

Nàng vội vàng đỡ lão tổ tông, dẫn theo đoàn người đi vào phòng.

Lại nói, hôm nay Ninh thị cảm thấy bụng ẩn ẩn đau, tối qua đi tiểu đêm còn ra máu, trong lòng cũng biết là không ổn. Nàng nghĩ cái thai này đến là may mắn, nhưng không nghĩ là không thể giữ được, lại nhớ tới phu quân quanh năm phòng thủ biên quan, những ánh mắt như lang như hổ xung quanh, trong mắt không khỏi lộ tia bi thương.

Nàng nhất thời nản lòng, nghĩ cái thai này cũng chưa chắc có thể giữ được, còn không bằng cứ như vậy mất đi, về sau cũng không cần lo lắng bận tâm nữa!

Nghĩ đến đây thì nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, một nha hoàn đi vào bẩm báo: “Thái thái, lão tổ tông, Đại thái thái và Tam thái thái tới.”

Ninh thị hơi kinh ngạc, vội chỉnh trang lại, đứng dậy nghênh đón.

Lão tổ tông quan sát thần sắc Ninh thị, thấy sắc mặt nàng hơi trắng bệch, ánh mắt ảm đạm, thân hình gầy yếu tựa như gió thổi qua là đổ, liền thở dài nói: “Bây giờ ngươi đang mang thai, không cần đứng, cứ ngồi xuống nói chuyện đi.”

Ninh thị thấy Đại thái thái và Tam thái thái đều đứng hầu hạ bên cạnh lão tổ tông, vốn dĩ cũng muốn kiên trì nhưng thật sự là eo mỏi lưng đau, bất đắc dĩ đành ngồi xuống.

Lão tổ tông đánh giá Ninh thị một phen: “Ta xem sắc mặt ngươi không tốt, mấy ngày nay có chỗ nào khó chịu không? Vương đại phu nói thế nào?”

Ninh thị rũ mắt, ôn nhu đáp: “Mấy ngày nay cũng không biết thế nào, hay bị đau bụng, trong lòng cảm thấy không ổn nên mời Vương đại phu tới bắt mạch, chỉ nói tướng thai không ổn, phải hảo hảo sinh dưỡng, khai phương thuốc dưỡng thai.”

“Vậy mỗi ngày ngươi phải cố gắng uống thuốc, còn A La, để nàng qua viện ta ở đi, tránh cho nàng quấy rầy ngươi.”

“Vâng, con dâu nghe theo lão tổ tông phân phó.”

Nhắc đến thuốc dưỡng thai, lão tổ tông nhân tiện nói: “Ta tùy tiện qua đây xem ngươi một chút, vừa rồi vào cửa nhìn thấy tiểu nha hoàn bưng chén thuốc tới, thừa dịp còn nóng ngươi mau uống đi, cẩn thận nguội sẽ không hiệu quả.”

Ninh thị nghĩ cũng đúng, liền đáp ứng, Ti Bội lập tức hầu hạ Ninh thị uống thuốc.

A La nhìn cảnh này, biết đã đến thời điểm mấu chốt.

Nàng tựa vào ngực lão tổ tông, vô ý nói: “Lão tổ tông, nói ra, có thuốc này còn phải cảm ơn tam thẩm đó.”

“Cảm ơn ta?” Tam thái thái không khỏi buồn bực: “Có liên quan gì đến ta chứ?”

Đại phu này không phải do nàng mời, thuốc cũng không phải do nàng sắc, nghĩ thế nào cũng không có liên quan gì đến nàng a.

A La nói: “Ta nhớ rõ hôm đó đi ngang qua phòng bếp, nghe nữ đầu bếp nói chuyện với nhau, là Tam thái thái cố ý dặn bỏ thêm thuốc bột gì đó, có thể an thai a!”

“A?” mọi người vừa nghe liền kinh hãi, đồng loạt nhìn về phía Tam thái thái.

Tam thái thái cũng cực kỳ kinh ngạc, giơ tay chỉ vào mình, không dám tin hỏi: “Ta?”

A La đương nhiên biết chuyện này tuyệt đối không phải do Tam thái thái làm.

Cũng chính vì vậy, nàng mới cố ý dương đông kích tây.

Trước tiên, kéo một người hoàn toàn không liên quan vào vũng nước đục này, như vậy đối phương sẽ kinh hãi, tận lực chứng minh bản thân trong sạch.

Mặt khác, những người không liên quan bị khiếp sợ, cũng sẽ trợ giúp điều tra.

Duy chỉ có người chân chính đứng sau màn sẽ cảm thấy bất ngờ, sau đó tọa sơn quan hổ đấu, yên lặng theo dõi kì biến.

Thật ra, nàng ít nhiều cũng cảm giác chuyện này có liên quan đến Đại thái thái.

Nhưng hiện tại Đại phòng quản lý việc bếp núc, là phụ tá đắc lực của lão tổ tông, nàng không thể đắc tội cho nên không dám trực tiếp chỉ mũi dùi về hướng Đại phòng.

Đối với nàng, quan trọng nhất là bảo vệ thai nhi trong bụng mẫu thân, phải bắt đầu từ phòng bếp, chặt đứt chiêu kê đơn này.

Về phần người đứng sau màn rốt cuộc là ai, đại khái không cần nói ra, trong lòng mọi người đều có suy đoán.

A La sờ sờ đầu, nghi ngờ nói: “Ta nghe nữ đầu bếp nói vậy mà, chẳng lẽ không phải, hay là ta nhớ lộn rồi?”

Sắc mặt mọi người đã sớm thay đổi.

Mặc kệ có phải Tam thái thái hay không, chỉ cần thật sự có chuyện nữ đầu bếp bỏ thuốc bột vào chén thuốc dưỡng thai, sự tình tất nhiên không đơn giản!

Phải biết, thang thuốc dưỡng thai đều đã sớm được bốc đúng liều lượng, phân thành từng gói, chỉ cần bỏ vào nồi nấu thôi, làm gì có nữ đầu bếp dám can đảm bỏ thêm cái gì vào!

Dính đến huyết mạch Diệp gia, khó tránh khỏi liên lụy đến những việc ngấm ngầm, mọi người ở đây đều cảm nhận được, chuyện này sợ là không tầm thường.

Ninh thị nghe vậy cũng khiếp sợ, nhíu mày nói: “A La, ngươi nghe thấy lúc nào, là ai nói, có nhớ rõ không?”

Lão tổ tông cũng sốt ruột: “A La, đây không phải chuyện nhỏ, không thể qua loa, ngươi nhất định phải nhớ rõ, rốt cuộc là ai đã nói?”

A La nghoẹo đầu suy nghĩ hồi lâu.

Theo động tác của nàng, một đám người xung quanh đều nín thở chờ đáp án.

Cuối cùng, A La nhíu mày, thở dài: “Ta thật sự không nhớ rõ là ai, chỉ nhớ người nọ là một nữ đầu bếp nấu thuốc!”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, sắc mặt đều khó coi.

Sắc mặt Ninh thị trắng bệch, run rẩy che bụng, hoảng hốt nhận ra điều gì đó.

Mấy ngày nay, không phải nàng không hoài nghi, thậm chí còn điều tra nha hoàn, bà tử trong viện, nhưng đều không phát hiện được gì.

Nói cho cùng, vẫn tại mình sơ sót, thật sự có người âm thầm hại mình?

Nếu cái thai này không giữ được, vậy chẳng phải là sự sơ suất và yếu đuối vô năng của mình hại chết hài tử của mình sao?

Thân thể gầy yếu của Ninh thị run rẩy như lá rụng trong gió, không biết nên nói gì cho phải.

Sắc mặt lão tổ tông nặng nề nhìn quanh đám người, cuối cùng dừng trên người Tam thái thái đang khiếp sợ không thôi.

“Dù sao A La còn nhỏ, không hẳn là nghe được rõ ràng, ngươi không cần quá để ý.”

Tam thái thái nghe vậy, lập tức quỳ xuống: “Lão tổ tông minh giám, ta ngày thường đều chưa từng quản gia, việc trong nhà cũng không đến tay ta, làm sao ta có bản lĩnh thông thiên, gài người vào phòng Nhị tẩu để giở trò xấu được! Huống hồ, ta hại nàng thì có ích lợi gì đâu! Lão tổ tông, ngài nhất định phải đòi lại sự trong sạch cho ta a!”

Bên cạnh, Diệp Thanh Huyên thấy mẫu thân quỳ, cũng quỳ theo: “Lão tổ tông, mẫu thân không phải loại người ác độc như thế, tuyệt đối không làm chuyện hãm hại Nhị bá mẫu!”

Tam thái thái vội đến phát khóc: “Hoặc là A La nghe lầm, hoặc là có người làm chuyện xấu rồi cố ý muốn vu oan cho ta, hảo một kế nhất tiễn song điêu!”

Nàng vừa dứt lời, mọi người đều giật mình, nói vậy cũng có lý, lỡ như là nhất tiễn song điêu thì sao?

Lão tổ tông giận tái mặt: “Tú Quyên, ngươi đứng lên trước, A La còn nhỏ, cũng có thể là nghe lầm, chuyện này tất nhiên phải điều tra rõ ràng, ta muốn xem là người nào phát rồ, dám dùng mưu kế hạ lưu ở hậu trạch Diệp gia, mưu hại huyết mạch Diệp gia ta!”

Lão tổ tông lập tức hạ lệnh, vây kín sân viện Nhị phòng, sau đó kêu tất cả hạ nhân phòng bếp tới, lần lượt thẩm vấn.

Nhưng hỏi tới hỏi lui cũng không có người nào thừa nhận, một đám quỳ ở đó thề thốt, lệ rơi đầy mặt.

Mọi người thấy vậy, ít nhiều cũng có chút nghi ngờ, Diệp Thanh Liên mở miệng trước: “Lão tổ tông, A La còn nhỏ, chắc là nghe lầm rồi? Ta thấy, Tam thẩm luôn đối xử với mọi người không tệ, sẽ không đến mức làm ra loại chuyện này đâu.”

Diệp Thanh Dung liếc A La một cái, cũng hùa theo: “A La, chuyện này rất quan trọng, không thể nói lung tung.”

Đại thái thái cũng góp lời: “Đúng vậy, A La, ngươi cẩn thận nhớ lại, lúc đó rốt cuộc là ai nói lời này, nếu ngươi chỉ ra được, chúng ta tất nhiên sẽ xử trí theo gia pháp, bây giờ phòng bếp nhiều người như vậy, cũng không thể đều xử phạt hết? Ngươi nghe thấy người nọ nói chuyện, hẳn là sẽ nhớ đối phương có bộ dáng gì đi? Hay là ngươi thật sự nhớ lộn, nghe lầm?”

Mọi người ngẫm lại thất cũng có lý, nhìn bộ dáng hồ đồ của A La, có thể là nhớ lộn rồi.

A La sao có thể không muốn tìm ra người nọ, nàng nhìn chằm chằm nhóm người kia, cẩn thận nhớ lại, nhưng làm thế nào cũng không nhớ rõ người nói chuyện rốt cuộc là ai.

Vừa rồi nàng cũng nghe thử giọng nói của những người đó nhưng không có ai giống cả, nhất thời cũng có chút không xác định, hay là hai người kia căn bản không phải người trong phòng bếp?

Mọi người thấy vẻ mặt nàng không xác định, càng thêm không tin.

Đại thái thái tiến lên, quỳ xuống nói: “Lão tổ tông, từ khi ta gả vào Diệp gia vẫn luôn quản lý việc bếp núc, ta tự biết mình tư chất ngu dốt nên ngày đêm làm lụng vất vả, không dám có nửa phần lười biếng. Hiện giờ Nhị đệ muội có thai, ta thấy mừng cho nàng, cũng ngóng trông nàng có thể mẹ tròn con vuông, nữ đầu bếp ở Nhị phòng đều do ta một tay an bài, bây giờ A La nói có người âm thầm giở trò, ta lo sợ bất an, chỉ mong lão tổ tông có thể làm rõ đúng sai, xem rốt cuộc là thật sự có người bụng dạ khó lường hay là A La nghe lầm, trả lại sự trong sạch cho con dâu… bằng không, ta thà đập đầu chết ở đây còn hơn là bị nghi ngờ như thế!”

Nàng nói cứ như A La cố ý nói xấu nàng vậy.

Không nói người khác, ngay cả lão tổ tông cũng bắt đầu nghi hoặc: “A La, ngươi cố nhớ lại xem lúc ấy người nọ ra sao, nói cái gì?”

Kỳ thật, A La đã lặp lại rất nhiều lần rồi, nhưng bây giờ nàng không có chứng cớ, vừa ngóng Tiêu Kính Viễn khi nào mới có thể giúp mình điều tra rõ, vừa thở dài chỉ vào chén thuốc đã nguội, nói: “Ta nhớ được gì thì đã nói hết rồi, có hỏi nữa ta cũng không biết. Chi bằng tìm vài đại phu tới kiểm tra chén thuốc kia, nếu thật sự có cái gì không đúng, đại phu dĩ nhiên có thể phát hiện.”

Lão tổ tông gật đầu, đang muốn phân phó hạ nhân thì nghe có người vào bẩm báo, Diệp Trường Cần đã trở lại.

Không ai ngờ tới, lúc Diệp Trường Cần tiến vào, trực tiếp mang theo hai vị ngự y, một trong số đó là Vương đại phu.

Nữ quyến lập tức tránh sang một bên, mời hai vị ngự y kiểm tra chén thuốc rồi bắt mạch cho Ninh thị.

Mọi người đều trầm mặc không lên tiếng, nhưng đều thấy được ánh mắt trầm trọng của đối phương.

Chuyện này vốn không truyền ra ngoài, càng không báo cho Diệp Trường Cần, không biết vì sao hắn lại đột nhiên trở lại, còn trực tiếp dẫn theo hai vị ngự y.

Ngược lại, trong lòng A La mơ hồ có suy đoán, chẳng lẽ là Tiêu Kính Viễn làm?

Nếu Tiêu Kính Viễn tiết lộ tin tức này cho Diệp Trường Cần, buộc hắn về xử lý, đúng là có khả năng.

Có điều… Diệp Trường Cần sẽ giúp nương sao?

Hắn rõ ràng…

A La cắn môi, nhớ lại tình cảnh đêm đó hắn khi dễ nương.

Hắn rốt cuộc có rắp tâm gì?

Trong thời khắc mấu chốt này, hắn sẽ thừa dịp hại thai nhi trong bụng nương, hay sẽ chủ trì công đạo?

Diệp Trường Cần, ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào?

Ninh thị khẽ mím môi, vẻ mặt lãnh đạm mặc cho hai vị ngự y thay nhau bắt mạch cho mình.

Lão ngự y đặt ngón tay thon dài lên cổ tay Ninh thị, mạch đập yếu ớt nhưng rõ ràng, Ninh thị nín thở ngẩng đầu, xuyên qua màn che mông lung, nhìn về phía Diệp Trường Cần bên ngoài.

Cách một tầng màn lụa mỏng, nàng không nhìn rõ lắm, chỉ mơ hồ thấy người nọ chắp tay sau lưng, đi qua đi lại.

Diệp Trường Cần hận nàng, ít nhất đã từng hận.

Về phần đêm đó, hắn uống chút rượu, không biết sao lại nghĩ đến chuyện cũ rồi chạy tới đây ầm ĩ một phen.

Theo lời hắn nói, nàng biết, hắn chẳng những hận nàng mà còn điên cuồng ghen ghét phu quân Diệp Trường Huân.

Nàng nhắm mắt lại, hồi tưởng bộ dáng Diệp Trường Cần, người này là trưởng tử Diệp gia, luôn luôn hành sự cẩn thận, khả năng tự kiềm chế rất tốt, trong triều cũng có chút địa vị, khi ở nhà thì vẻ mặt uy nghiêm, ít cười ít nói, ai có thể ngờ được người như vậy có thể nói ra những lời xấu xa giấu trong đáy lòng như thế.

Phảng phất như một vạn năm trôi qua, ngự y rốt cuộc bắt mạch xong, đi ra ngoài.

Ninh thị suy yếu tựa vào đệm êm, hoảng hốt nhìn ngự y nói chuyện với Diệp Trường Cần, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Thời điểm nghe nữ nhi nói lời đó, nàng liền biết mình đã rơi vào bẫy của người khác.

Nhưng là ai bày ra cái bẫy này?

Diệp Trường Cần, hắn nhân cơ hội trút hết căm phẫn, dứt khoát đẩy mình vào nơi vạn kiếp bất phục hay không?

Ninh thị cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, bị đè nén hít thở không thông.

Năm đó nàng lựa chọn gả cho Diệp Trường Huân, cuối cùng vẫn không trốn thoát khỏi bàn tay Diệp Trường Cần, phải cẩn thận dè dặt mà sống trước mặt Diệp Trường Cần.

Đang miên man uy nghĩ thì thấy lão tổ tông cũng đi tới, nói gì đó với Diệp Trường Cần.

Nàng khẽ nhắm mắt lại, siết chặt nắm tay run rẩy.

Sau khi tiễn ngự y rời đi, lão tổ tông giận run người: “Trong Diệp gia ta lại có người dám làm ra chuyện ác độc cỡ này! Là ai, là ai muốn mưu hại huyết mạch Diệp gia!”

Diệp Trường Cần vội vàng dìu đỡ mẫu thân: “Mẫu thân, ngài đừng tức giận, hài nhi nhất định sẽ tra rõ chuyện này, về phần đệ muội, tuy uống phải thuốc nạo thai nhưng dù sao đối phương ra tay nhẹ, thân thể có tổn thương nhưng nhất thời không có trở ngại gì lớn, bây giờ ngự y khai mấy phương thuốc dưỡng thai bồi bổ trở lại, sẽ không sao đâu.”

Nhưng lão tổ tông vẫn không thể bình tĩnh, trầm thống ra lệnh: “Đi, gọi hết tất cả đến đây, phong tỏa viện này lại, lần lượt thẩm tra cho ta, không tra ra tên bại hoại phát rồ này, ta liền đụng đầu chết ngay tại đây!”

Diệp Trường Cần sợ mẫu thân xảy ra chuyện gì, vội vàng quỳ xuống khuyên nhủ: “Mẫu thân, đều tại hài nhi quản gia không nghiêm cho nên mới để xảy ra chuyện gièm pha. Thỉnh mẫu thân trở về nghỉ ngơi, hài nhi sẽ nghiêm tra việc này, nhất định sẽ cho mẫu thân một câu trả lời thỏa đáng!”

Lão tổ tông đau khổ nói: “Là cho Lan Uẩn một câu trả lời thỏa đáng!”

Diệp Trường Cần nghe vậy, hơi giật mình, vội nói: “Phải, phải, là cho đệ muội một câu trả lời thỏa đáng.”

Lúc này, nữ quyến trong nhà đều lại đây, Đại thái thái dẫn đầu, quỳ bên cạnh phu quân, khóc lóc nói: “Lão tổ tông, trong chén thuốc kia thật sự bị hạ dược vật âm độc là chuyện chưa bao giờ ngờ tới, chuyện đến nước này, không liên quan đến phu quân, đều trách ta không phòng bị kẻ xấu mới để chúng có cơ hội, bây giờ con dâu không dám nói gì khác, chỉ cầu lão tổ tông trách phạt, từ nay về sau, con dâu cũng không dám quản việc bếp núc nữa…”

Nàng còn chưa dứt lời, lão tổ tông đã cười lạnh một tiếng, chỉ vào nàng mà mắng: “Ngươi nói cái gì vậy, bây giờ còn chưa tra ra kẻ nào làm chuyện âm độc này, ngươi lại muốn bỏ gánh không quản, ngươi đang cố ý chọc giận ta đúng không! Hay là, các ngươi đều ghét bỏ ta lớn tuổi vô dụng, muốn chọc ta tức chết, các ngươi mới vui vẻ!”

Từ lúc gả vào Diệp gia, Tam thái thái vẫn luôn lấy Đại phòng làm chủ, sai đâu đánh đó, hiện tại thấy Đại thái thái ngày thường uy phong bị lão tổ tông giáo huấn không chút lưu tình như vậy, cũng giật mình cả kinh. Ngược lại, phải mượn cơ hội này, hảo hảo thể hiện một phen, tiện thể cho mọi người biết, Tam phòng cũng không phải dễ bắt nạt!

Nghĩ vậy, trong lòng nàng đắc ý, đè nén cảm giác sung sướng, quỳ xuống nói: “Lão tổ tông đừng tức giận, lời này sao có thể coi là thật, trong lòng Đại thái thái cũng khó chịu a. Quan trọng nhất bây giờ chính là điều tra ra kẻ đứng sau màn, trả lời trong sạch cho con dâu, bằng không, con dâu, con dâu…”

Nói đến đây, giọng nàng nghẹn ngào đứt quãng.

Bên cạnh là vài cô nương Diệp gia, Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung thấy mẫu thân mình bị mắng, vẻ mặt tối tăm ảm đạm, cũng quỳ xuống theo.

A La khẽ cắn môi, quỳ luôn.

Nàng biết, tất cả đều vì nàng làm ầm ĩ mà ra, nhưng nếu nàng không làm như vậy, chỉ sợ cái thai của mẫu thân sẽ không giữ được.

Lão tổ tông giận dữ tột độ, bi phẫn không thôi, lại thấy con cháu quỳ đầy đất, run giọng nói: “Đều là huyết mạch Diệp gia, ta cũng không mong gì nhiều, chỉ hi vọng các ngươi chung sống hòa thuận vui vẻ, lại không ngơ, gia môn bất hạnh, xảy ra gièm pha thế này! Ta, ta, ta làm sao có mặt mũi đi gặp phụ thân ngươi…”

Nói đến đây, lão tổ tông đột nhiên ngã ra phía sau, may mắn có nha hoàn bà tử nhanh tay lẹ mắt đỡ kịp.

Nhưng dù vậy cũng lảo đảo một hồi mới đứng vững, dọa đám người xung quanh sợ hãi không nhẹ, lập tức có người đi mời ngự y, người bưng nước, người đấm lưng, tình huống rối ren.

Đại thái thái bị mắng cẩu huyết lâm đầu, lúc này không dám nhiều lời, vội vàng phân phó người đỡ lão tổ tông về phòng, lại phân phó canh giữ sân viện Nhị phòng, không được để kẻ xấu thừa dịp trốn thoát.

Sau một hồi hỗn loạn, chỉ còn Diệp Trường Cần lẻ loi đứng đó.

Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng ngẩng đầu nhìn vào trong phòng.

Cách một tầng màn lụa, hắn dĩ nhiên không thấy rõ tình hình bên trong.

Hắn cắn chặt răng, trầm giọng nói: “Đệ muội yên tâm, chuyện này, ta chắc chắn cho ngươi một công đạo!”

Dứt lời, liền kiên quyết rời đi.

————

Diệp Trường Cần nói sẽ cho Nhị phòng một công đạo, nhưng chuyện này có vẻ không dễ chút nào.

Hắn thẩm vấn tất cả nữ đầu bếp của Nhị phòng, cuối cùng cũng có một người khai ra, là Tôn ma ma trong phòng Đại thái thái.

Tin tức vừa truyền ra, Đại thái thái liền chạy đến trước mặt lão tổ tông, hung hăng tát mình vài bạt tai, sau đó lại chạy tới Nhị phòng, nói muốn giao Tôn ma ma cho Ninh thị xử lý.

Ninh thị nhìn khuôn mặt tràn đầy áy náy của Đại thái thái, còn có thể nói gì đây?

Chỉ phất tay, mặc cho nàng ta xử trí Tôn ma ma.

Ninh thị không ngốc, lúc ấy đương nhiên đã nhìn ra manh mối, chỉ không có chứng cớ mà thôi, bây giờ có thể vạch trần âm mưu, bảo vệ bào thai trong bụng, nàng đã thiên ân vạn tạ rồi.

Cuối cùng, Đại thái thái đích thân xử trí Tôn ma ma, thật sự không lưu tình chút nào.

Xong chuyện, đám nha hoàn bàn tán xôn xao, đều không rét mà run.

Mặt ngoài, mọi người chỉ nói Đại thái thái không niệm tình xưa, nhưng trong lòng ai cũng có suy đoán.

Đang yên đang lành, vì sao Tôn ma ma lại hãm hại Nhị phòng, không phải là Đại thái thái chỉ điểm sao? Loại chuyện này, không có lệnh của chủ tử, nô tài nào dám tự tiện làm chứ?

Mọi người âm thầm cười nhạo, tất nhiên là không tin.

Kỳ thật, A La cũng không tin, nhưng trong tình cảnh hiện tại, nàng cũng hiểu đạo lý chó cùng rứt giậu.

Hiện tại, Đại thái thái đã mất hết thể diện, trải qua lần giáo huấn này, có lẽ bà ta sẽ không dám nữa.

Về phần sau này, ngày tháng còn dài, A La tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp nắm được nhược điểm của bà ta, cho bà ta nếm thử tư vị bị người khác hạ độc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận