Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

A La đang trò chuyện với Ngưu Thiên Quân cực kỳ hợp ý, bốn mắt giao nhau, một bên là mắt mang ý cười, một bên thì nhìn đến ngây ngốc. Miệng nói diều nhưng trong mắt trong lòng lại nhìn đối phương.

Ngưu Thiên Quân nghĩ, Diệp cô nương thật sự nhìn thế nào cũng xinh đẹp, nũng nịu động lòng người, thiên kim nhà Binh bộ Thị lang quả nhiên không giống loại nữ tử dung chi tục phấn kia… Hoàn toàn quên vừa rồi mình căn bản khinh thường thiên kim nhà quan.

A La nghĩ, Ngưu Thiên Quân đời trước là nhân vật chiến công hiển hách, không ngờ lại hàm hậu, thành thật như vậy, ít nhất, trong lòng trong mắt chỉ có mình, không có tâm tư sâu như Tiêu Vĩnh Hãn. Đời này mình sẽ cùng một nam tử như vậy, hảo hảo sống thật tốt.

Về phần tướng mạo, cũng chẳng làm cơm ăn được, đẹp để làm gì.

A La nghĩ đến đây, trong lòng bắt đầu trù tính hôm nào đó sẽ nói chuyện này với mẫu thân, nếu mẫu thân đồng ý, liền xem ý tứ Ngưu gia. Dĩ nhiên, loại chuyện này nữ nhi gia nhất định không thể chủ động, dù sao cũng phải là Ngưu gia lên tiếng trước.

Chẳng qua, nhìn bộ dáng Ngưu Thiên Quân vừa thấy mình liền nhìn đến ngây ngốc, bị mình làm cho thần hồn điên đảo, sợ là hận không thể lập tức về nhà thưa chuyện với cha mẹ đi?

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên liền trợn tròn mắt, kia… không phải là Tiêu Kính Viễn sao?

Tiêu Kính Viễn cùng phụ thân của Ngưu Thiên Quân là Ngưu Tư Thành đi về phía bờ hồ, mặt ngoài thì có vẻ đang trò chuyện với Ngưu Tư Thành, nhưng vẫn âm thầm chú ý động tĩnh bên A La.

Hắn trơ mắt nhìn nàng thẹn thùng nhìn Ngưu Thiên Quân, tươi cười phong tình vạn chủng, đôi mắt sáng ngời mong đợi, lồng ngực hắn khó chịu đến phát đau, hận không thể…

Hận không thể…

Hắn khẽ cắn môi, siết chặt nắm đấm dưới ống tay áo.

Nàng cũng không phải là gì của hắn, cho nên hắn không thể làm gì được.

Đáng thương A La, đang tình chàng ý thiếp với Ngưu Thiên Quân, đột nhiên thấy Tiêu Kính Viễn trầm mặt đi tới, mà bên cạnh, không phải là cha của Ngưu Thiên Quân đó sao?

Nàng nhất thời hơi ngẩn ra, môi khẽ nhếch, rốt cuộc lên tiếng: “Bái kiến Thất thúc.”

Lúc đầu, Ngưu Thiên Quân căn bản không nhìn thấy cha mình tới, trong mắt, trong đầu chỉ chỉ có tiểu giai nhân, ngay cả Diệp Thanh Huyên bên cạnh nhắc nhở cũng hoàn toàn không để ý tới.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy bờ môi xinh đẹp của giai nhân hơi mở ra, hai mắt khiếp sợ, sau đó có chút mờ mịt, gương mặt đỏ bừng lên…

“Diệp cô nương, ngươi làm sao vậy?” vẻ mặt hắn lo lắng, thân thiết hỏi.

“Thiên Quân, làm sao ngươi trốn tới đây?” Một thanh âm trung niên uy nghi vang lên.

“Cha?” Ngưu Thiên Quân quay đầu nhìn phụ thân: “Cha, ngài cũng tới rồi.”

“Tiểu tử, ngươi làm sao trốn ra đây?” Ngưu Tư Thành nhíu mày, thấy Diệp Thanh Huyên và A La bên cạnh, không khỏi hỏi: “Đây là?”

Ngưu Thiên Quân vội vàng giới thiệu: “Đây là tiểu thư nhà Binh bộ Thị lang Diệp đại nhân.”

A La cúi đầu, vội vàng tiến lên bái kiến, thái độ cung kính, ngữ khí mềm mại.

Ngưu Tư Thành đảo mắt qua A La, đáy mắt cũng có vài phần kinh diễm, nhưng rất nhanh liền nhíu mày nói với nhi tử mình: “Xú tiểu tử, tìm ngươi nửa ngày không thấy, thì ra là trốn ở đây! May mắn gặp Tiêu tướng quân, nếu không ta còn chưa tìm được ngươi đấy, biểu mợ ngươi nói muốn gặp ngươi, còn không mau đi!”

Biểu mợ? Ngưu Thiên Quân hơi giật mình, hắn quả thật có một biểu mợ, nhưng không thích gặp nàng chút nào, bởi vì biểu mợ luôn muốn gả biểu muội cho hắn.

Trước ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Ngưu Tư Thành, Ngưu Thiên Quân căn bản không thể phản bác, hắn lưu luyến nhìn A La một cái, đành cáo từ, đi theo phụ thân.

Từ lúc gặp phụ thân của Ngưu Thiên Quân, A La có chút ngượng ngùng, nếu sau này nàng thật sự gả cho Ngưu Thiên Quân, vậy chẳng phải Ngưu Tư Thành là cha chồng tương lai của nàng sao?

Đứng trước mặt cha chồng tương lai, nàng dĩ nhiên khó mà nói cái gì, điều duy nhất có thể làm chính là cúi đầu, ra dáng ngượng ngùng, an tĩnh đúng chuẩn tiểu thư khuê các.

Cứ như thế nửa ngày, rốt cuộc chờ Ngưu Tư Thành đi rồi, nàng mới thở phào một hơi.

Vừa ngẩng đầu liền đụng phải một đôi mắt thâm trầm không thể nhìn thấu.

Nàng chỉ có thể nhìn ra một chút ý tứ trong đôi mắt đó, đại khái là nghiêm khắc và cực kỳ không vui.

Phảng phất như bị núi Thái Sơn đè nặng, nàng theo bản năng lại cúi đầu.

Cũng không biết là nàng xui xẻo đến mức uống nước lạnh cũng mắc kẽ răng hay chỉ là trùng hợp, vì sao nàng vừa muốn tìm một vị hôn phu tốt liền đụng phải Tiêu Kính Viễn chứ?

Cho dù đụng phải thì thế nào? Hắn dựa vào cái gì nhìn nàng như vậy?

Hắn không phải cha nàng, cũng không phải cha Ngưu Thiên Quân, quản trời quản đất cũng không quản được chuyện của nàng đi?

Vì thế A La lấy lại can đảm, khẽ cắn môi, dũng cảm ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của hắn.

Hừ, xem ai sợ ai!

Mà Tiêu Kính Viễn vô cớ cáu giận cũng biết rõ mình không có lập trường gì mà tức giận, nhưng nhìn nàng cùng Ngưu Thiên Quân ánh mắt giao hòa, vẫn căm tức đến mức muốn hung hăng thu thập nàng.

Trong ngực có một cỗ dục vọng chiếm hữu không ngừng bành trướng, dù có nhịn được đau đớn cạo xương róc thịt cũng không thể nhẫn nhịn được cảm giác này.

Nhìn bộ dáng nàng mềm mại, nhu thuận trước mặt Ngưu Tư Thành, hắn không khỏi cười lạnh.

Gặp được phụ thân của ngươi trong lòng, biết đó là cha chồng tương lai liền bày ra bộ dáng như vậy? Ngày thường hắn còn chưa từng nhìn thấy bộ dáng nàng nhu thuận, tiểu thư khuê các đâu!

Nhìn nàng cúi đầu đứng trước mặt mình, hắn liền đau lòng, chẳng lẽ biết mình thông đồng tình lang lại bị mình bắt gặp, ngượng ngùng sao?

Nào ngờ, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, giống một con gà trống kiêu ngạo, vẻ mặt khiêu khích nhìn hắn.

Hắn…

Hắn nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Đáng thương Diệp Thanh Huyên bên cạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả.

Nàng vẫn cảm thấy Tiêu Kính Viễn cao lãnh, nghiêm khắc đối với vãn bối, ngươi như vậy, đối với người thân và bản thân yêu cầu rất khắc nghiệt, ngược lại, đối với người ngoài sẽ lễ độ đối đãi.

Trong trí nhớ của nàng, Tiêu Kính Viễn là người rất ít nói cười, khiến người ta không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt nghiêm túc của hắn.

Nhưng hiện tại thì sao, Tiêu Kính Viễn, Tiêu Thất gia, lại dùng ánh mắt khiển trách, lạnh lùng nhìn chằm chằm A La.

Làm như A La đào mộ tổ nhà hắn vậy!

“Tiêu, Tiêu Thất gia…” nàng nơm nớp lo sợ tiến lên hành lễ, trong lòng sợ hãi.

Hôm nay Tiêu Thất gia làm sao vậy? Hay là A La đắc tội hắn?

Tiêu Kính Viễn nhìn Diệp Thanh Huyên bên cạnh, bình thường còn né tránh một chút, nhưng hiện tại, hắn cắn răng, lạnh lùng nói: “Tiêu mỗ và Tam cô nương có lời muốn nói, có thể mời biểu cô nương tránh đi một lát không?”

“A…” Diệp Thanh Huyên kinh ngạc, ánh mắt chuyển động qua lại nhìn Tiêu Kính Viễn và A La.

Một người là lão độc thân xuất sắc nhất Tiêu gia, năm nay 26 tuổi còn chưa cưới vợ, một người là tiểu mỹ nhân Diệp gia 14 tuổi, ngay cả Hoàng Hậu cũng nhìn trúng làm con dâu, này… có khả năng sao?

Quan hệ này dù tám gậy tre đánh cũng không tới a!

Diệp Thanh Huyên vốn dĩ đang do dự, ai ngờ Tiêu Kính Viễn trực tiếp mắt lạnh liếc nàng một cái, nàng sợ tới mức không dám hé răng, xoay người chạy té khói.

Trong lòng A La cực kỳ không thoải mái, muốn kéo Diệp Thanh Huyên lại: “A Huyên đừng đi…”

Diệp Thanh Huyên sao có thể nghe lời nàng, ngay cả tay áo cũng chưa túm được, Diệp Thanh Huyên đã chạy mất.

Liễu xanh phất phơ, gió xuân thổi qua, mặt hồ tầng tầng gợn sóng.

A La cắn răng, trong lòng bực bội không có chỗ phát tiết.

Nàng thậm chí không muốn nhìn Tiêu Kính Viễn, quay mặt qua chỗ khác, nhìn chằm chằm mặt hồ xanh biếc, ngữ khí bất mãn: “Tiêu Thất gia có ý gì, ta và ngươi cái gì để nói?”

Có cái gì để nói? Chuyện muốn nói có nhiều lắm.

Tiêu Kính Viễn nhìn chằm chằm sườn mặt nhỏ nhắn, từ góc độ này có thể nhìn thấy vành tai tinh xảo như vỏ sò màu phấn hồng, nho nhỏ, động lòng người.

Bởi vì nàng không đeo hoa tai như những nữ tử khác, vành tai càng non mịn, hoàn mỹ.

Bên vành tai còn có vài sợi tóc đen mềm rũ xuống má, khẽ lay động theo gió.

Hắn thật lâu không lên tiếng, chỉ chăm chú nhìn nàng, A La cảm thấy mình bị hắn nhìn đến phát hỏa, rốt cuộc chịu không nổi, dậm chân căm hận nói: “Tiêu Thất gia, có chuyện liền nói, nếu không, thứ cho tiểu nữ không thể phụng bồi!”

Cô nam quả nữ, nàng mới không nên nói cái gì với hắn!

“Ngươi giận ta?” Tiêu Kính Viễn trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng mở miệng.

A La nghe, cười lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vô duyên vô cớ, tại sao ta lại giận Tiêu Thất gia?”

“Là ta không tốt.” Tiêu Kính Viễn bỗng nhiên thở dài.

“Tiêu Thất gia là trọng thần triều đình, là lương đống của quốc gia, tướng quân chiến công hiển hách lưu danh sử sách, làm sao có thể không tốt? A La chỉ là một tiểu nữ tử, thật sự không dám nói Thất gia có chỗ nào không tốt, Thất gia hiểu lầm rồi.”

Ngữ khí A La tràn ngập trào phúng.

Tiêu Kính Viễn nghe lời này, không khỏi cười khổ, hạ giọng, ôn nhu nói: “A La, đời này, tiếc nuối lớn nhất của ta chính là năm đó không nên cứ như vậy mà rời đi.”

Hắn luôn gọi nàng là Tam cô nương, đây là lần đầu tiên, hoặc là lần thứ hai trực tiếp gọi tên nàng.

Thanh âm của hắn trầm ấm như rượu ngon lâu năm, cực kỳ dịu dàng, khiến người say lòng.

Tim A La khẽ run lên, trong lòng bất chợt rung động, nàng nắm chặt hai nắm đấm nhỏ, cắn môi dưới: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tiểu nữ!”

“Ta vốn có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, có lẽ ngươi hiểu, cũng có lẽ không hiểu, nhưng bây giờ thấy ngươi giận ta, ta lại…”

Hắn lớn hơn nàng mười hai tuổi, vốn nên nhường nhịn, bao dung nàng mới phải, đối với chuyện nàng có ý với nam tử khác, đó cũng là chuyện hiển nhiên, hắn có gì đáng để tức giận, lại có tư cách gì tức giận với nàng.

Hắn thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, buộc mình nhìn cành liễu xanh rũ trước gió.

“A La, ta biết trong lòng ngươi chán ghét ta, có lẽ còn oán ta, nhưng chuyện này cũng không trách được ngươi, ta chỉ muốn hỏi, nếu năm đó ta không rời đi, nếu ta tuân thủ lời hứa, ngươi có thể… có thể nghĩ khác đi hay không?”

Lời này rất hàm súc, lại khó nói ra miệng, nhưng tiếng lòng chôn giấu quá lâu rồi, cuối cùng cũng nói ra…

Kỳ thật, hắn muốn biết, nếu lúc trước hắn không rời khỏi Yến Kinh, không nhẫn tâm bỏ lại nàng mà đi, nếu hắn vẫn luôn ở bên cạnh che chở nàng, sủng ái nàng, thì hôm nay quan hệ giữa hắn và nàng có phải sẽ khác hay không?

A La nghe lời này, cúi thấp đầu, trái tim như con thỏ nhỏ nhảy loạn, lòng bàn tay ướt mồ hôi.

Nàng đương nhiên hiểu ý tứ của hắn.

Năm đó nàng còn nhỏ, không có ai để dựa dẫm, trong nhà không có ai đáng tin cậy nên khó tránh khỏi bám lấy hắn, tham lam hưởng thụ sự trân trọng, che chở của hắn… có lẽ còn xem hắn như phụ thân mình.

Nhưng sau đó, hắn hung hăng vứt bỏ nàng mà đi.

A La tuổi nhỏ nhoài người trên bục cửa sổ, khóc lóc cầu hắn đừng đi, cầu hắn tin lời mình, nhưng hắn nói hắn không tin.

Hắn thậm chí còn nói, cho dù vận mệnh cô nương Tả Hầu gia kia có thế nào, hắn vẫn sẽ cưới nàng ấy.

Tuy rằng sau này hắn không cưới cô nương Tả Hầu phủ, nhưng chung quy hắn vẫn rời đi, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.

Bây giờ hắn nói hối hận, chính là ý này đi?

A La run rẩy cắn rách cả môi.

Hai người trầm mặc không nói gì, một người khí tức trầm trọng, một người thân thể khẽ run.

Có một chú chim xẹt qua mặt hồ, thời điểm lướt qua chỗ nàng làm rơi xuống vài giọt nước.

Nàng hít sâu một hơi, quay mặt đi, lãnh đạm nói: “Tiêu Thất gia có lẽ đã quên, ta đã sớm nói, chúng ta không thân cũng chẳng quen, không ai nợ ai cái gì, A La chưa từng vì vậy mà giận Tiêu Thất gia, về phần chán ghét, lời này càng buồn cười hơn, vì sao A La lại chán ghét Tiêu Thất gia chứ?”

Ha ha, trước kia căn bản không thèm nhìn nàng, bây giờ nàng lớn rồi, bộ dáng dễ nhìn, liền tìm tới đây, còn tặng áo choàng lông điêu tơ vàng, quỷ mới biết thứ kia đã tặng cho bao nhiêu cô nương rồi!

Nghe nàng nói xong, hắn im lặng nửa ngày không đáp.

Nếu không phải bên tai vẫn là tiếng hít thở nặng nề cùng với khí tức nam tính nóng rực của hắn, nàng sẽ cho rằng hắn đã rời đi rồi.

Không biết qua bao lâu, xa xa vọng đến tiếng còi của ai đó, A La mới nghe thấy hắn lần nữa lên tiếng.

“Được, ta biết. Về sau…” hắn ngừng lại môt chút, giọng nói không hề dao động: “Ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa.”

Dứt lời, hắn xoay người rời đi, nhưng đi được hai bước lại quay đầu, nói: “Còn có một câu ta muốn nói với ngươi, ngươi nghe cũng được không nghe cũng thế. Ngươi bây giờ tuổi còn nhỏ, lại có cha mẹ thương yêu, việc gì có thể thì cứ tùy tâm mà làm, đừng miễn cưỡng bản thân. Về phần Kha thần y, về sau có cơ hội, ta nhất định sẽ lưu ý.”

A La đợi đến khi Tiêu Kính Viễn đi xa rồi mới chậm rãi quay đầu nhìn hắn.

Hôm nay hắn mặc y phục màu thủy lam, tóc cũng buộc lên bằng một cây trâm mới mẻ độc đáo, là kiểu dáng thịnh hành ở Yến Kinh dạo này.

Nhìn từ góc độ này, hắn thật sự rất anh tuấn.

Cũng không hề có vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của Bắc Định Hầu ngày xưa.

Có điều, giữa tiếng cười đùa xung quanh, giữa khung cảnh ngày xuân trời xanh gió mát, bóng lưng kia nhìn thế nào cũng cảm thấy cô đơn, hiu quạnh.

A La cúi đầu nhìn mặt hồ tĩnh lặng, bỗng nhiên bi thương muốn khóc.

Nàng thong thả ngồi xổm xuống, dùng tay che mặt.

Trong lòng nàng hiểu rõ hơn ai hết, nguyên nhân chủ yếu cũng không phải vì bảy năm trước hắn vứt bỏ nàng.

Kỳ thật, ngay từ đầu, nàng và hắn đã tuyệt đối không có khả năng.

Nàng luôn chưa từng có ý định cho mình một cơ hội như vậy.

Đời trước đã đi nhầm đường, nàng không dám lặp lại lần thứ hai, cho dù là không cùng cách đi.

Cửa lớn Tiêu gia, nàng không dám bước vào lần nữa.

– ————-

Diệp Thanh Huyên về tới bên hồ, nhìn thấy Tam tỷ tỷ dùng tay che kín mặt, mà kẽ tay có nước mắt ướt át. Nàng khẽ thở dài, ôm đầu gối, lẳng lặng ngồi xuống bồi A La.

“Tam tỷ tỷ, thật ra Tiêu Thất gia rất tốt, ta cảm thấy hắn tốt hơn Ngưu công tử.”

Lúc đầu nàng nhìn trúng Tiêu Thất gia, chỉ tiếc, hai người quá khác biệt, ngẫm lại tuyệt đối không có khả năng, sau này nàng mới mưu cầu vị trí bên cạnh Thái tử.

A La lấy khăn lau mặt, mắt hơi đỏ, nói giọng mũi: “A Huyên, ngươi không hiểu, chuyện này là không thể, tuyệt đối không có khả năng, huống chi hắn… kỳ thật không phải người tốt lành gì.”

Nói đến chỗ này, thanh âm nàng cơ hồ phát run.

Là nàng trước kia nhìn nhầm hắn, cho rằng hắn là chính nhân quân tử, thật ra không phải vậy, ít nhất trong chuyện nam nữ, xem ra cũng không sạch sẽ.

“Làm sao có thể!” Diệp Thanh Huyên có chút không tin tưởng. Trong ấn tượng của nàng, người khác mỗi khi nhắn đến Tiêu Thất gia đều khen hắn tính tình nội liễm, cao thượng, là nhân tài của triều đình, không hải người bình thường có thể so sánh được. Làm sao đến chỗ A La lại biến thành “Không phải người tốt lành gì.”

A La khẽ thở dài, nói với Diệp Thanh Huyên: “Tri nhân tri diện bất tri tâm, người ngoài chỉ nói Tiêu Thất gia văn võ song toàn, lương đống của quốc gia, nhưng lại không biết, trong chuyện nam nữ, hắn là người triều tam mộ tứ*.

*Triều tam mộ tứ (hay Chiêu tam mộ tứ): 朝三暮四 ý nói người hay thay đổi, không có trách nhiệm, hoặc dùng thủ đoạn để lừa người khác.

“A?” Diệp Thanh Huyên khẽ nhếch miệng, sửng sốt một lúc bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Tam tỷ tỷ, ngươi nói vậy cũng có đạo lý! Khó trách lúc trước hắn từng cự tuyệt hôn sự với Tả Hầu phủ, chẳng lẽ đúng là vì hắn triều tam mộ tứ?”

A La xoa xoa mũi, lắc đầu: “Ai biết được, người này rất có quyền thế trong triều, tâm cơ sâu đậm, không phải ta và ngươi có thể hiểu được, chúng ta sau này không nhắc đến người này nữa, nhưng phải đề phòng hắn, dù sao chúng ta đều là nữ nhi khuê các, nếu rơi vào tay hắn sẽ là kết cục thân bại danh liệt, như vậy đời này coi như xong.”

Diệp Thanh Huyên nghe liền chậc lưỡi, gật đầu lia lịa: “Tỷ tỷ nói rất có lý!”

– ————

Hai tỷ muội A La và Diệp Thanh Huyên ỉu xìu ngồi tâm sự bên bờ hồ một lát, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần.

Gặp một nam nhân khiến ngươi không thoải mái cũng không tính là gì, các nàng còn trẻ, còn nhiều cơ hội, luôn phải nhìn nhiều, nghĩ nhiều một chút, hai tỷ muội lau sạch nước mắt, vòng qua cây cầu, đi về phía đám đông.

Nào ngờ mới đi không bao xa liền nhìn thấy hai nữ tử mặc cung trang đi về phía này, bọn họ thấy A La thì tiến lên nói: “Xin hỏi cô nương là nữ nhi Binh bộ Thị lang Diệp đại nhân?”

A La nhận ra đây là thị nữ bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, lập tức không dám chậm trễ, vội đáp: “Phải.”

Hai thị nữ kia nhìn nhau, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Cuối cùng cũng tìm được cô nương rồi, yến tiệc của Ngụy phu nhân sắp bắt đầu, Hoàng hậu nương nương không thấy cô nương nên sai chúng ta qua đây tìm.”

A La và Diệp Thanh Huyên liếc nhau, đều biết rõ đây chính là thể diện lớn lao, lập tức cung kính nói: “Làm phiền hai vị cô nương.”

Hai thị nữ dẫn A La và Diệp Thanh Huyên trở lại chỗ yến tiệc. Lúc này đã an bài thỏa đáng mọi thứ, một dãy bàn gỗ lim nhỏ, bốn năm người một bàn, bên ngoài có một cái nồi to nấu bằng củi, còn có hai đống lửa trại đang nướng thịt rừng.

Nói đơn giản đây chính là một bữa tiệc dã ngoại, chẳng qua, vì người tham dự là Hoàng gia và quý tộc, hầu môn Yến Kinh cho nên cấp bậc được đề cao lên thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận