Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

A La cắn môi, bất đắc dĩ dời mắt sang hướng khác.

Nàng không muốn gặp lại Tiêu Kính Viễn, một chút cũng không muốn, vì thế nàng chỉ có thể cố gắng xoay đầu đi, giả vờ không nhìn thấy hắn.

Nàng ra vẻ nhàn nhã, tùy ý nhìn về phía xa xa trên yến hội, nào ngờ đúng lúc có người cũng đang nhìn mình.

Tuy cách xa như vậy nhưng chỉ liếc mắt một cái nàng cũng cảm nhận được người kia đang nhìn mình chằm chằm.

Chính là Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung.

A La hơi kinh ngạc, kỳ thật, sau chuyện năm đó, Nhị phòng chuyển ra riêng, từ đó về sau quan hệ giữa A La với hai vị đường tỷ này cũng trở nên xa cách.

Dù nói thế nào, Đại thái thái vẫn là mẫu thân của Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung, năm đó Đại thái thái làm ra chuyện như vậy, liên lụy thanh danh Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung, sợ là hôn sự cũng bị ảnh hưởng. Quan hệ giữa A La và hai tỷ muội này đương nhiên cũng không còn vẻ hòa thuận như trước.

Mấy năm này, hai tỷ muội ru rú trong nhà, không kết giao với ai, chỉ sợ cũng vì chuyện của mẫu thân mà xấu hổ không dám gặp ai.

Hôm nay hai người bọn họ dự yến hội hẳn là vì đến tuổi bàn hôn sự, không còn cách nào đành phải đi ra?

A La không khỏi nhìn các nàng lần nữa, lại thấy Diệp Thanh Liên hơi nghiêng đầu đi, làm bộ không nhìn thấy mình, còn Diệp Thanh Dung khẽ cắn môi dưới, cúi đầu.

A La thở dài, tính tình Diệp Thanh Liên rất kiêu ngạo, cá tính mạnh, trước kia luôn đứng cao hơn nàng, bây giờ hoàn cảnh Đại phòng như vậy, trong lòng nàng ấy hẳn là không dễ chịu.

Hơn nữa, nhìn xiêm y của các nàng tuy cũng coi như gọn gàng, xinh đẹp nhưng A La vẫn nhận ra trang sức các nàng đang đeo đều làm từ mấy năm trước, chẳng qua là sửa lại một chút nhìn hợp thời hơn mà thôi.

Mẫu thân mình gặp chuyện không may, mẹ kế chưởng gia, tuy Tôn thị không phải người xấu nhưng dù sao cũng không phải là nữ nhi ruột thịt, ai có thể tận tâm tận lực chứ?

Trong lòng A La khó tránh khỏi có chút áy náy, năm đó nếu không vì chuyện này, hai tỷ muội các nàng chưa chắc đã rơi vào hoàn cảnh như hôm nay. Có điều, nghĩ tới lúc còn sống ở đại trạch Diệp gia, mẫu thân mình chịu khuất nhục, đời trước Thanh Việt cũng không có cơ hội phát triển, một chút áy náy này liền biến mất.

Cũng may đời này mình trọng sinh trở về, có thính giác hơn người, bằng không, hôm nay người sa cơ thất thế là ai còn chưa biết đâu.

Nghĩ vậy, nàng dứt khoát không nhìn hai tỷ muội Diệp Thanh Liên nữa mà bắt đầu suy nghĩ về buổi tiệc hôm nay.

Hoàng hậu nương nương hiển nhiên đã nhìn trúng mình làm con dâu, bây giờ lại cố ý sắp xếp mình ngồi cạnh Tam Hoàng tử, mình nhất định phải nghĩ biện pháp khiến vị Tam Hoàng tử Lưu Hạo kia đừng coi trọng mình mới được.

Con dâu hoàng gia, ai thích thì làm đi, dù sao nàng không thích.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe thấy phía bên trái có động tĩnh, vừa quay đầu sang thì thấy Tiêu Kính Viễn rời chỗ, ngay sau đó Thái tử Lưu Hân cũng rời khỏi.

Nhất thời phía bên trái trống ra hai chỗ.

A La thầm nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn bóng dáng Tiêu Kính Viễn rời đi, lập tức động tâm tư, lén lút dựng tai nghe xem hắn và Lưu Hân nói gì.

Đợi một hồi lâu mới nghe hai người nói chuyện.

“Ta đây cố ý an bài cho ngươi một vị trí tốt để ngươi kết giao với vài cô nương a, ngươi xem, phía bên tay trái ngươi chính là đích nữ nhà Trần Thượng thư, cô nương kia tài mạo xuất chúng, tốt xấu gì ngươi cũng nhìn một cái đi a!”

“Aizz!” Lưu Hân thở dài: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi căn bản không muốn nhìn tiểu cô nương kia? Hay là ngươi sợ nhìn thấy nàng và Tam đệ của ta có cái gì?”

“Ngươi nói chuyện a, nếu ngươi luyến tiếc thì đoạt nàng lại, nói cho nàng biết là ngươi có ý với nàng, nếu nàng cảm thấy ngươi không tệ thì hãy suy xét ngươi! Hoặc là ngươi dứt khoát trực tiếp tìm Diệp Trường Huân, nói ngươi nhìn trúng cô nương nhà hắn, ta không tin hắn có thể cự tuyệt ngươi!”

Lưu Hân nghĩ lại, nói tiếp: “Đúng rồi, sao ta không nghĩ đến chứ, quyết định như vầy, ta đi làm bà mối, giúp ngươi đi tìm Diệp Trường Huân, hắn không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt phật, ta không tin Diệp Trường Huân còn có thể không gả nữ nhi cho ngươi!”

Lưu Hân nói xong lập tức muốn bắt tay vào làm.

Tiêu Kính Viễn rốt cuộc mở miệng: “Không được.”

Thanh âm hắn nghiêm khắc mà kiên quyết.

“Vì sao, trước mắt xem ra đây là biện pháp gọn gàng dứt khoát nhất, tiểu cô nương cũng không thể cãi lời phụ thân đi? Diệp Trường Huân cũng không thể không nể mặt Thái tử ta, dù hắn tính tình cứng rắn, chẳng lẽ còn dám cùng lúc đắc tội Thái tử và Định Bắc Hầu ngươi sao!”

Lưu Hân dứt lời, giữa hai người rơi vào trầm mặc.

A La siết chặt nắm tay, vừa tức giận vừa thấp thỏm, tim như nhắc lên tận cổ họng.

Cuối cùng nghe thấy Tiêu Kính Viễn nói: “Dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, ta còn chưa đến mức bị một tiểu cô nương nhỏ hơn mình nhiều tuổi nhiễu loạn tâm tư.”

“Ngươi… không đùa chứ?” Lưu Hân có chút ngoài ý muốn, há hốc mồm.

“Lúc trước đúng là ta có quan tâm chú ý đến nàng, có lẽ là vì nàng dung mạo tốt, bây giờ tỉnh táo lại cũng chẳng có gì, muốn tài không có tài, tính tình lại kém, nữ tử như vậy, ta chỉ nhất thời hứng thú thôi, hoàn toàn không đến mức muốn cưới về.”

“Vậy ngươi rốt cuộc muốn cưới nữ tử thế nào? Như cô nương Trần gia, ngươi cũng không có hứng thú sao?”

– ——–

A La nghe đến đó thì hoàn toàn không nghe nổi nữa!

Tiêu Kính Viễn không có hứng thú với nàng, Lưu Hân cũng sẽ không ép phụ thân gả nàng cho Tiêu Kính Viễn, lẽ ra nàng phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng?

Nhưng không, nàng tức giận đến mức hai tay phát run.

Muốn tài không có tài, tính tình lại kém, nữ tử như vậy, ta chỉ nhất thời hứng thú thôi, hoàn toàn không đến mức muốn cưới về!

Ta còn chưa đến mức bị một tiểu cô nương nhỏ hơn mình nhiều tuổi nhiễu loạn tâm tư!

Hai câu này giống như hai cái gai đâm vào lòng nàng, làm nàng cơ hồ không thở nổi.

Thì ra ở sau lưng, hắn nói nàng như vậy!

Nàng trong mắt hắn chỉ như hàng hóa tùy ý xem xét, cũng khó trách bảy năm trước hắn lật lọng, vứt bỏ nàng, không thèm để ý tới!

A La siết chặt nắm đấm nhỏ, cắn răng cố thuyết phục mình không cần bị ảnh hưởng bởi chuyện này, nàng mới không để ý Tiêu Kính Viễn đâu, căn bản không để ý hắn!

Hội đạp thanh lần này, Ngưu Thiên Quân si mê nàng, Hoàng hậu nương nương cũng nhìn trúng nàng làm con dâu, nàng rất được hoan nghênh.

Tiêu Kính Viễn chướng mắt nàng thì còn có người khác hoan nghênh nàng!

Nam nhân thích nàng, rất nhiều!

Thậm chí ngay cả cháu của hắn ở Tiêu gia, chỉ cần nàng muốn là có thể tùy tiện chọn một người để định thân, sau khi gả qua liền ghê tởm hắn!

“Diệp cô nương, sao ngươi không dùng đồ ăn?” một thanh âm âm áp đột nhiên truyền vào tai.

A La tận lực nhẫn nhịn khó chịu trong lòng, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt ôn nhuận Tam Hoàng tử Lưu Hạo đang nhìn mình.

Vẻ mặt hắn mỉm cười ôn hòa, xen lẫn chút lo lắng.

A La miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, mờ mịt nhìn cái bàn trước mặt, thì ra vừa rồi đã có người mang đồ ăn lên, mỗi người một dĩa thịt ngỗng tinh xảo. Những người khác đã bắt đầu nhâm nhi thưởng thức, chỉ có một mình nàng đang ngồi sững sờ.

Nàng nở nụ cười với Lưu Hạo, nhỏ giọng nói: “Đa tạ Tam Hoàng tử nhắc nhở, vừa rồi nghe mùi vị thơm như vậy liền nghĩ lại đã lâu chưa dùng món này, để Tam Hoàng tử chê cười rồi.”

“Diệp cô nương không cần câu nệ, đây là tiệc ngoài trời, muốn ăn cái gì cứ tận tình ăn là được.”

Lưu Hạo cho rằng nàng sợ ăn mấy món dân dã này sẽ mất lễ nghi, liền khuyên như vậy.

Đời trước A La cũng từng gặp vị Tam Hoàng tử Lưu Hạo này, trong ấn tượng của nàng, hắn là một nam tử tao nhã, tính cách nhu hòa, nghe hắn nói lời săn sóc như vậy, cảm kích gật đầu nói: “Vâng, vậy ta liền nếm thử.”

Vốn dĩ nàng tính toán làm Lưu Hạo không thích mình, thuận tiện né tránh mối hôn sự này.

Chẳng qua, vừa rồi nghe Tiêu Kính Viễn hạ thấp mình không hề lưu tình, trong lòng nàng nghẹn một hơi, cũng không muốn để vị Tam Hoàng tử này coi thường mình nữa.

Huống hồ, Tam Hoàng tử là người tốt, nàng không muốn vô duyên vô cớ trở mặt, hẳn là nên ứng đối cho tốt mới phải.

Đang nói chuyện, lại có đồ ăn được đưa lên, đều là những món ăn vặt nông thôn.

Tam Hoàng tử ở bên cạnh nhắc nhở: “Diệp cô nương, món củ cải kia nhìn không có gì đặc sắc nhưng thật ta rất cay, ngươi cẩn thận chút.”

A La hơi kinh ngạc, nhìn kỹ lại mới phát hiện củ cải này hẳn là hầm với ớt và gừng, nhìn màu sắc thì bình thường nhưng quả thật sẽ rất cay.

Nàng đúng là không thể ăn cay, nếu ăn cay khẩu vị sẽ không tốt, lỡ như ăn vào miệng, ở đây nhiều người không tiện nhả ra, chỉ có thể nhịn mà nuốt xuống.

Cũng may có Tam Hoàng tử nhắc nhở.

A La ngẩng đầu nhìn đôi mắt ôn hòa mang ý cười của hắn, trong lòng có chút cảm động, lại có chút áy náy, mím môi cười nói: “Tam Hoàng tử quan sát thật tỉ mỉ.”

Tam Hoàng tử cười nói: “Ta cũng vì thấy cô nương không giống người có thể ăn cay nên mới nhắc nhở.”

A La cười khẽ: “Tam Hoàng tử đoán không sai, tiểu nữ đúng là không thể ăn cay.”

Hai người nhìn nhau cười, bớt đi vài phần xa lạ, vì thế bắt đầu nói sang những chuyện khác, thời tiết hôm nay thật tốt, mùa xuân năm nay đến sớm, món ăn này thế nào, món ăn kia ra sao…

Sau bữa tiệc, A La và Tam Hoàng tử đã trở nên quen thuộc hơn.

Bên này, A La và Tam hoàng tử Lưu Hạo nói cười vui vẻ, Ngụy phu nhân thấy vậy, vui sướng đi nói với Hoàng hậu. Hoàng hậu vừa nghe liền bật cười: “Ta nhìn cô nương kia, dung mạo tốt, tính tình lại thành thật, cực kỳ thích hợp với A Hạo. Ngày thường A Hạo chỉ đọc sách, chăm sóc hoa cỏ, nếu tương lai cưới một phi tử có tâm cơ cũng chưa chắc là tốt.”

“Hoàng hậu nương nương mắt nhìn người quá chuẩn, nhìn xa trông rộng, vị cô nương này quả thật rất tốt, tâm tư trong sáng, không có tâm cơ thủ đoạn gì.”

Ngụy phu nhân còn có thể nói thế nào, chỉ có thể nịnh hót.

Nói trắng ra, ý tứ Hoàng hậu chính là Tam hoàng tử Lưu Hạo vô duyên với ngôi vị Hoàng đế, tính tình đạm mạc, vô dục vô cầu không thích tranh đoạt danh lợi, an phận làm Hiền Vương, Thái tử và hắn lại là huynh đệ ruột thịt, tương lai nhất định không để hắn thiệt thòi.

Mà A La cô nương này, dung mạo vô cùng tốt, lại chẳng có dã tâm gì, cô nương như vậy thật sự rất thích hợp với Hoàng tử vô duyên với hoàng vị!

Nhắc tới A La, Hoàng hậu nương nương cũng rất hài lòng nàng, liền hỏi Ngụy phu nhân: “Sau khi dùng bữa, còn có an bài gì không?”

Ngụy phu nhân vội đáp: “Vốn dĩ dùng bữa xong sẽ để mọi người dùng chơi giải đố, đối thơ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ đi dạo chung quanh đây cũng không tệ?”

Hoàng hậu cười nói: “Tuy A Hạo thích thơ văn nhưng cũng thích yên tĩnh, cứ để những hài tử khác đi chơi thôi, còn hắn thì tùy ý tìm một chỗ yên tĩnh phẩm trà.”

Ngụy phu nhân vừa nghe liền hiểu ý tứ Hoàng hậu.

Để những người khác đi chơi, chỉ còn một mình Tam hoàng tử đi phẩm trà, dĩ nhiên là phải có người đi cùng!

– —————

A La cũng không biết mình đã bị sắp xếp đi bồi Tam hoàng tử phẩm trà.

Sau bữa tiệc, mọi người muốn giải đố làm thơ, Diệp Thanh Huyên hứng trí bừng bừng, còn A La thì chẳng có chút hứng thú nào, còn không bằng tìm một góc yên tĩnh một mình.

Ai ngờ mới ngồi xuống ghế đá dưới tàng cây liền gặp Diệp Thanh Dung và Diệp Thanh Liên đi tới.

Mấy tỷ muội bất ngờ gặp mặt, nhất thời không ai biết nói gì cho phải.

Cuối cùng, A La phản ứng kịp, đứng dậy, cười tủm tỉm nói: “Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ đã lâu không gặp, không ngờ hôm nay lại gặp nhau ở đây, mọi người vẫn khỏe chứ?”

Diệp Thanh Liên khẽ nâng cằm, nhàn nhạt đáp: “Vẫn tốt, còn muội muội, có khỏe không?”

A La cười nói: “Cũng ổn, tuy chuyển ra trạch viện nhỏ, không rộng rãi tổ trạch Diệp gia nhưng cũng coi như thanh tịnh.”

Diệp Thanh Dung không có ngạo khí như Diệp Thanh Liên, nghe A La nhắc tới chuyện này liền cẩn thận dò hỏi: “A La, ta nghe nói tòa nhà hiện tại của Nhị thúc nằm trong con hẻm chỉ cách đường lớn vài trăm mét, đây chính là vị trí tốt.”

A La thở dài, bất đắc dĩ nói: “Vị trí đúng là tốt, nhưng diện tích thì nhỏ, chỉ miễn cưỡng ở mà thôi, thuận tiện cho phụ thân vào triều.”

Diệp Thanh Dung lại hỏi: “Nhị thúc bây giờ đã có chỗ đứng trong triều, Tam muội muội lại càng lớn càng xinh đẹp, nhất định có thể chọn được một hôn sự tốt đi?”

Dứt lời, Diệp Thanh Dung liếc nhìn y phục của A La.

Bộ váy thúy yên sam màu vàng nhạt kia nhìn có vẻ đơn giản nhưng thật ra là vải dệt Giang Nam, chính là cống phẩm, người bình thường căn bản không thể mua được. Còn tầng lụa mỏng khoác bên ngoài là nhuyễn yên la thêu chỉ bạc, nhìn cũng không phải mấy loại bình thường bán trên thị trường, so với loại nàng dùng mấy năm trước càng mềm nhẹ hơn, màu sắc sáng và đẹp hơn.

Trong lòng Diệp Thanh Dung không khỏi chua xót, từ nhỏ nàng đã biết, trong bốn tỷ muội, dung mạo nàng cũng xem như tốt, mọi người nhìn đều khen là tiểu mỹ nhân, nhưng so với A La, mình làm thế nào cũng không sánh bằng.

Hiện giờ xiêm y của mình cũng ảm đạm, cũ kỹ, cố gắng giả vờ thể diện cũng không so được với xiêm y và dung mạo kinh diễm của A La.

Hơn nữa, vừa nãy trong bữa tiệc thấy A La tựa hồ trò chuyện với Tam Hoàng tử Lưu Hạo rất hòa hợp, Diệp Thanh Dung thầm kinh hãi, chẳng lẽ A La không gả vào nhà quan lại hầu môn mà dứt khoát làm Hoàng tử phi? Vậy chẳng phải so với mình càng cách biệt một trời một vực sao?

“Hiện tại còn nhỏ tuổi, nói hôn sự cái gì, nghĩ xa như vậy làm chi, trước cứ ở nhà thoải mái, thanh tịnh vài năm rồi nói.” A La dĩ nhiên nhìn ra ánh mắt bất thiện của hai vị tỷ tỷ này nên cũng không muốn nhiều lời.

Người này cũng thật kỳ quái, nếu là cô nương nhà khác, chưa hẳn sẽ sinh lòng ganh tỵ, ngược lại còn muốn nịnh bợ một phen.

Nhưng nếu là tỷ muội nhà mình phú quý mà mình sống không tốt bằng thì trong lòng liền không thoải mái.

“Ta thấy A La cùng Tam hoàng tử trò chuyện rất vui vẻ, lại nghe nói Hoàng hậu nương nương muốn định hôn sự cho Tam hoàng tử, Hoàng hậu nương nương chú ý A La như vậy tất nhiên là cố ý.” Diệp Thanh Dung ngữ khí chua xót suy đoán.

A La hiểu tâm tư hai vị tỷ tỷ này, dầu muối không vào, vô tình nói: “Nhị tỷ tỷ nói đùa, con dâu Hoàng gia đâu phải ai cũng có thể làm, ta ngốc như vậy, nếu vào Hoàng gia còn không bị người ta cười chết! Lại nói, Nhị tỷ tỷ vẫn nên nói chuyện cẩn thận một chút, lỡ như bị người khác nghe thấy còn không cười rụng răng à!”

Bên cạnh, Diệp Thanh Liên vẫn chưa lên tiếng, nghe A La nói vậy liền nhàn nhạt nói: “Dựa vào dung mạo của muội muội và địa vị của Nhị thúc trong triều, cao môn đại hộ nào chả xứng. Muội muội không cần quá khiêm tốn, người biết chỉ nói muội làm bộ làm tịch, người không biết lại nghĩ hai chúng ta ghen tỵ muội nên muội mới phải che giấu như vậy.”

A La nghe vậy không khỏi cười lạnh, nhiều năm không gặp, vị Đại tỷ tỷ này đúng là nói chuyện nghẹn chết người a!

“Đại tỷ tỷ sao lại nói thế, ta vốn cũng không muốn dính vào loại chuyện thấy người sang bắt quàng làm họ, về phần hôn sự tương lai đã có cha mẹ làm chủ, cha mẹ nói thế nào cứ nghe theo là được. Chẳng lẽ một cô nương ban ngày ban mặt xoi mói, bàn luận hôn sự của bản thân mới xem là không che giấu? Gia phong Diệp gia còn chưa đến xuống dốc đến mức ấy đi.”

Diệp Thanh Liên không ngờ A La ăn nói sắc bén như vậy, nhất thời hơi đỏ mặt.

Lần này gặp mặt, ai cũng biết hai tỷ muội Diệp gia tham gia yến tiệc lần này là vì muốn tìm kiếm mối hôn sự tốt, không còn biện pháp nào khác phải xuất đầu lộ diện, chuyện này vốn là chỗ đau của Diệp Thanh Liên.

Về phần gia phong, hai chữ này càng là cái gai trong lòng nàng, gợi lên chuyện năm xưa.

Mẫu thân nàng vì ý đồ hạ độc mưu hại mà bị trục xuất khỏi Diệp gia, hai tỷ muội các nàng nào dám nhắc đến hai chữ gia phong! Gia phong Diệp gia đã sớm bị chuyện năm đó bôi đen rồi!

Bên cạnh, sắc mặt Diệp Thanh Dung cũng không tốt, hai người liếc mắt nhìn A La một cái, miễn cưỡng nói: “Muội muội nói có lý.”

Sau đó, Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung rời đi, A La lại ngồi xuống ghế đá, nghĩ đến sắc vừa rồi của hai người, không khỏi thở dài.

Kỳ thật, đều là tỷ muội một nhà, tội gì ầm ĩ thành như vậy.

Chẳng qua, từ khi mẫu thân các nàng muốn hại nương và đệ đệ, thù oán này đã định không thể hóa giải được.

Tâm tư nữ nhân phức tạp hơn nam nhân nhiều.

Đúng lúc này lại nghe thấy một giọng nói ấm áp vang lên: “Tam cô nương đang thở dài vì chuyện gì vậy?”

A La đang ngồi nghiêng người dựa vào ghế đá trầm tư suy nghĩ, đột nhiên xuất hiện một người làm nàng bị hù nhảy dựng, ngẩng đầu nhìn qua liền thấy người nói chuyện là Tam hoàng tử Lưu Hạo.

Môi nàng khẽ nhếch, hơi lắp bắp nhưng không lên tiếng.

Vì sao hắn lại tới đây, tới từ lúc nào?

Những lời mình và hai vị tỷ tỷ nói có nhắc tới Tam hoàng tử và hoàng tử phi gì đó, hắn nghe thấy không?

Nếu nghe thấy, vậy chẳng phải thật xấu hổ? Hắn nhất định sẽ hiểu lầm là mình mơ ước hắn đi?

Lưu Hạo nhìn gương mặt nhỏ nhắn của A La hơi ngẩng lên, đôi mắt to tròn có chút nghi hoặc, mờ mịt, bờ môi đỏ hơi nhếch lên, giống như một con chim nhỏ ngốc nghếch, trong lòng hắn sinh ra tia thương tiếc, chỉ cảm thấy cô bé này cần được che chở, vì thế ánh mắt càng trở nên dịu dàng, ý cười trên môi càng đậm.

“Tam cô nương, ta đúng lúc đi ngang qua nhìn thấy ngươi ở đây thở dài liền thuận miệng hỏi một câu, khiến Tam cô nương kinh hách là lỗi của ta.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận