Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

A La kéo chăn gấm đắp lên người, ngẩng đầu nhìn nam nhân xâm nhập khuê phòng mình.

Hắn thật cao lớn, cao hơn rất nhiều so với Tiêu Vĩnh Hãn đời trước…, có lẽ căn bản không nên so sánh như vậy, một người là thiếu gia hầu môn, một là tướng quân chinh chiến sa trường, họ vốn dĩ rất khác nhau.

Ánh trăng không biết đã biến mất từ lúc nào, tơ liễu cũng lặng yên không hề lay động, chỉ có tiếng ngủ say của nha hoàn ngẫu nhiên truyền tới.

Bảy năm trước, nàng đứng trong phòng, hắn đứng bên ngoài cửa sổ, hắn lạnh lùng xoay người rời đi, một đi không trở lại.

Bảy năm sau, nàng ngồi trên giường, hắn đứng trước giường, hắn nói muốn chiếu cố nàng, muốn cưới nàng.

Hắn còn nói, ban đầu là hắn sai lầm rồi.

A La thật sự không nghĩ đến, hắn sẽ thừa nhận rằng hắn đã sai.

Kỳ thật, nghĩ kỹ lại thì từ lúc gặp lại đến nay, trải qua rất nhiều chuyện, dù nàng không thừa nhận nhưng trong lòng vẫn có chút căm hận.

Ai bảo năm đó hắn lạnh lùng vô tình, không phải là chướng mắt nàng chỉ là một nữ hài tử, căn bản không để vào mắt sao?

Cũng biết hối hận à?

Tiêu Kính Viễn thấy A La quấn chăn kín mít, chỉ lộ ra bàn tay và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt đen vụt sáng như có điều đăm chiêu, hắn đành bất đắc dĩ mím môi.

Hắn không biết trong cái đầu nhỏ của nàng rốt cuộc nghĩ gì, khi thì có vẻ thông minh, giảo hoạt, đôi lúc lại ngốc đến mức khiến hắn hận không thể mang nàng giấu đi để nàng khỏi ra ngoài gây họa.

Lúc này, cái đầu nhỏ kia không biết lại đang nghĩ cái gì rồi, hiểu sai chuyện này, đành phải giải thích: “Năm đó dù sao ngươi vẫn còn nhỏ, phụ thân ngươi đã trở về, ta cũng không tiện thường xuyên lui tới chỗ ngươi, nếu để người khác biết sẽ ảnh hưởng khuê danh của ngươi.”

“Thật ra mấy năm nay ta ở Bắc Cương, vẫn luôn rất nhớ ngươi, sợ ngươi phải chịu ủy khuất, trong lòng không lúc nào yên tâm.”

Có lẽ vì hôm nay bóng đêm quá tối, có lẽ là chuyến này hắn ôm tâm lý bằng bất cứ giá nào, cho nên hắn quyết định nói ra những lời mà ngày xưa không dám nói ra miệng.

“Hừ…” A La nghe hắn thanh âm khàn khàn thừa nhận sai lầm, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bây giờ lại nghe hắn nói mấy lời này, trong lòng càng giống như ăn mơ ngào đường, vừa chua xót vừa ngọt ngào, tư vị không nói nên lời, nàng bĩu môi, yêu kiều hừ một tiếng, xoay mặt qua chỗ khác, cố ý nói: “Chẳng qua là ta bây giờ tướng mạo dễ nhìn nên tới dụ dỗ ta mà thôi, nếu ta vẫn là tiểu nữ oa, ngươi mới khinh thường nhìn đấy!”

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng phồng má làm nũng, trong lòng tràn đầy nhu tình, cuối cùng vẫn áp chế xuống, ôn nhu giải thích: “Năm đó ta thấy ngươi còn nhỏ, thương tiếc ngươi không có người chăm sóc, trong lòng thật sự muốn chiếu cố, che chở ngươi, nhưng đó không phải là quan hệ nam nữ, chỉ xem ngươi như tiểu bối trong nhà mà thôi. Ngươi trách ta lúc đó khinh thường nhìn ngươi chẳng qua là nói dỗi, trong lòng ngươi nên hiểu rõ, nếu không phải vì nghe ngươi cảnh báo, tại sao ta lại từ chối hôn sự, chạy tới Bắc Cương. Lại nói, nếu lúc ấy ta vướng bận ngươi như bây giờ, chỉ sợ ngươi lại nghĩ là ta tính tình cổ quái, không phải người bình thường.”

Những lời này quả là nói đúng suy nghĩ trong lòng A La rồi.

Kỳ thật, bình tĩnh mà xem xét, nếu năm đó hắn quá thân thiện với nàng, sợ là nàng lại hoài nghi người này có phải có ham muốn cổ quái hay không.

Cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, nàng rốt cuộc ngẩng lên, nghiêng đầu đánh giá hắn: “Vậy ngày ấy vì sao ngươi cự tuyệt hôn sự với Tả Hầu phủ, ta không tin ngươi thật tin tưởng lời ta nói đâu, lúc đó ngươi còn nói, bất kể cô nương Tả Hầu gia có xảy ra chuyện gì hay không ngươi đều sẽ cưới nàng ấy.”

Hừ, nàng nhớ rất rõ vẻ mặt khó coi và bộ dáng lạnh lùng của hắn lúc ấy, sau này đôi khi nằm mơ cũng thấy rõ đấy!

Tiêu Kính Viễn nhớ tới lúc trước, sắc mặt có chút khó coi.Sau giấc mộng kia, hắn nhất thời khó có thể chấp nhận được, cho nên theo bản năng liền mặt lạnh với A La, chưa từng nghĩ tới, A La tuổi nhỏ thấy mình lạnh lùng như thế, trong lòng sẽ là tư vị gì.

“Đó cũng là ta sai.” Tiêu Kính Viễn nhíu mày, đành phải tiếp tục nhận sai.

Đã từng bày sắc mặt với nàng, hôm nay lại ăn nói khép nép, cẩn thận cực kỳ.

Trong lòng A La đã sớm hết giận, nhìn đường đường Định Bắc hầu, là khách quý của cha mẹ mình, là nhân vật người người kính trọng trên triều đình, người từng mặt lạnh với mình lúc này lại đứng trước giường, ăn nói cẩn thận, khép nép với mình, trong lòng vừa sung sướng vừa ngọt ngào vô cùng.

A La mím môi, nhịn xuống đắc ý trong lòng, ra vẻ nghiêm trang nói: “Ngươi đã biết sai, ta cũng không trách ngươi nữa! Chuyện này thanh toán xong xuôi, từ nay về sau ta là đại nhân không chấp tiểu nhân, ngươi cũng không cần nhắc tới!”

Đúng là được tiện nghi còn khoe mẽ.

Tiêu Kính Viễn nhìn nàng như vậy, trong mắt hiện lên ý cười ấm áp, ôn nhu hỏi: “Vậy, nếu đã nói rõ mọi chuyện, vài ngày nữa ta sẽ nghĩ cách đề cập hôn sự?”

Hôn sự?

Trong lòng A La nhất thời trầm xuống, vội vàng lắc đầu: “Không không không, chuyện đã nói rõ nhưng ta thật sự không có ý muốn gả cho ngươi.”

Nàng nghiêm túc suy nghĩ, cúi đầu, nói thẳng ý nghĩ của mình: “Ta sẽ không gả cho ngươi, Thất thúc, cũng không có khả năng gả cho ngươi.”

“Vì sao?” ánh mắt ôn hòa của Tiêu Kính Viễn chợt trầm xuống.

“Bởi vì…” A La do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Bởi vì ta rất sợ hãi.”

“Ân?” câu trả lời này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán của Tiêu Kính Viễn.

A La thở dài: “Khi còn nhỏ ta từng có một giấc mộng, mơ thấy sau này ta sẽ chết trong trạch viện Tiêu gia các ngươi. Cho nên từ nhỏ ta đã quyết, nhất định phải tránh xa các ngươi, bất luận là Tiêu Vĩnh Hãn, Tiêu Vĩnh Trạch hay Thất thúc, ta đều sẽ không gả vào Tiêu gia.”

Đời này, nàng sẽ không bước vào đại môn Tiêu gia lần nữa.

Tiêu Kính Viễn nghe vậy, tim như bị nhéo một cái, hắn đã nghĩ A La có lẽ sẽ không nguyện ý, huống chi, hiện tại hắn đề cập đến chuyện này cũng thật sự quá đường đột.

Nhưng hắn không ngờ nàng sẽ từ chối hắn vì lý do như thế.

Đầu tiên là không tin, lý do này quá vớ vẩn, sau đó trầm ngâm một lát, lại nghĩ đến rất nhiều chuyện lúc trước.

Tỷ như, biểu cảm nàng cấp bách, nghiêm túc bảo hắn đừng cưới cô nương Tả Hầu phủ, giọng điệu khẳng định khi nàng nhắc đến Kha thần y, còn có, bản thân hắn bảy năm trước từng mơ thấy bộ dáng nàng sau khi trưởng thành.

Nếu nàng thật sự có bản lĩnh biết trước tương lai, vậy lý do này không hẳn là thuận miệng bịa ra.

“A La, ngươi có thể tin tưởng ta không, ta sẽ bảo hộ ngươi cả đời, sẽ không để ngươi gặp bất cứ nguy hiểm gì?”

Hắn quỳ gối, ngồi xổm trước giường, hai mắt nhìn thẳng vào nàng, cứ như vậy nói ra.A La hơi ngây ngốc, trăng đã khuất, trong bóng đêm nàng không nhìn rõ vẻ mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được sự kiên định từ gương mặt kia.

Thật ra, nàng tin hắn.

Nhưng mà, nàng cũng tin vận mệnh.

Nàng e ngại, sợ hãi hồ Song Nguyệt kia, không dám lại bước vào cửa Tiêu gia.

Đời này sống lại, ngẫu nhiên có giao tiếp với người Tiêu gia, nàng cũng sẽ suy nghĩ, rốt cuộc là người nào có thể giam giữ mình dưới thủy lao, ngang nhiên thay thế mình mười bảy năm mà không bị ai phát hiện.

Nhưng mà không tài nào nghĩ ra được.

Nguyên nhân là vì mọi người trên dưới Tiêu gia thoạt nhìn đều rất tốt, cho nên nàng mới không nghĩ ra được là ai hại mình.

Ta ngoài sáng, địch trong tối.

Nàng làm sao có thể tự đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm chứ.

Tiêu Kính Viễn nói hắn sẽ bảo hộ nàng cả đời, nhưng đời trước, Tiêu Vĩnh Hãn cũng nói, cả đời sẽ chỉ đàn khúc Hầu La Hương cho một mình nàng.

Nhớ lại đời trước, thời khắc trước khi chết nghe được khúc Hầu La Hương kia, nàng không khỏi nghĩ, có phải đối với Tiêu Vĩnh Hãn mà nói, hắn vẫn luôn cho rằng hắn chưa từng vi phạm lời hứa của mình.

Hắn quả thật cả đời chỉ đàn khúc Hầu La Hương cho Diệp Thanh La kia.

Suy nghĩ cẩn thận vấn đề này, tâm tư A La càng thêm kiên định: “Thất thúc, hôm nay ngươi nói lời này, ta đương nhiên tin tưởng. Nhưng tương lai sẽ thế nào, không ai nói trước được. Thế sự vô thường, ta và ngươi đều là người phàm, làm sao địch nổi vận mệnh.”

Tiêu Kính Viễn nhíu chặt mày, nàng nói cũng không sai, mặc dù hiện tại hắn hứa hẹn, dù cả đời này hắn không thay đổi ước nguyện ban đầu, nhưng hắn lại không thể biết trước tương lai, cũng không hẳn có thể thay đổi tương lai.

“A La…” hắn nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Tình cảnh trong giấc mộng của ngươi rốt cuộc như thế nào, ngươi nói cho ta biết. Nếu như trong mộng đã sớm đoán biết được tương lai, vậy ta sẽ dựa vào giấc mộng của ngươi để diệt trừ tất cả tai họa ngầm.”

A La cắn môi, chuyện trong mộng, nàng làm sao nói rõ với hắn đây, chẳng lẽ nói nàng kỳ thật gả cho cháu hắn, gọi hắn là Thất thúc?

Trầm ngâm một lát, nàng nói: “Ta nhất thời không nhớ nổi, chỉ biết là, ta chết tại một nơi âm u ẩm ướt ở Tiêu gia, ta cũng không biết rốt cuộc là chỗ nào.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ biết, đó nhất định là Tiêu gia.”

“Một nơi âm u ẩm ướt?” Tiêu Kính Viễn nhíu mày.

“Ân.” A La cũng không dám nói tỉ mỉ.

Nàng không biết cái chết của mình có liên quan đến ai, cho nên không đề cập chuyện thủy lao, chỉ nói ra chút manh mối như vậy.

Nếu Tiêu Kính Viễn không hề biết chuyện này, nếu hắn thật lòng với nàng, có lẽ hắn sẽ đi thăm dò.

Nếu hắn căn bản biết chỗ thủy lao kia, nàng nói như vậy, có lẽ hắn sẽ lờ mờ nhận ra được?

“Là ai hại ngươi?”

“Cũng không biết chính xác, chỉ biết là một nữ nhân.”

“Vậy có manh mối nào khác không?”

“Không.” những chuyện khác, A La tạm thời chưa dám để lộ.

Tiêu Kính Viễn nghe xong, cúi đầu trầm tư nửa ngày, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Ta cũng không nhớ Tiêu gia có nơi nào đặc biệt, về phần chỗ âm u ẩm ướt mà ngươi nói, ta đương nhiên sẽ thăm dò một phen, nhất định sẽ nghĩ cách đề phòng ngay từ lúc chưa xảy ra, đến lúc đó…”

Hắn chăm chú nhìn A La: “Đến lúc đó, ngươi an tâm, ta sẽ đến Diệp gia cầu hôn.”

A La nghe hai chữ cầu hôn, mặt ửng đỏ, nhất thời có chút hoảng hốt, nhưng ngẫm lại, nếu hắn thật sự có thể tìm ra hung thủ hại mình đời trước, vậy mình ngại gì gả cho hắn chứ?

Suy nghĩ rõ ràng, nàng liền khẽ gật đầu.

Nàng gật đầu rất khẽ, Tiêu Kính Viễn lại nhìn thấy rõ ràng, sắc mặt căng thẳng của hắn rốt cuộc thả lỏng, đứng dậy sờ tóc A La, ôn nhu trấn an: “Ngươi không cần sợ, chuyện này ta sẽ tra rõ, tương lai có việc gì ta cũng sẽ che chở ngươi.”

A La nghe vậy, trái tim khẽ run lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nóng rực, sủng nịnh của hắn.

Lông mi hàng run run, vội vàng cúi đầu, nhẹ giọng đáp: “Ân, Thất thúc, ta tin ngươi.”

Sau đó, hai người nhất thời không nói gì, đêm lạnh như nước, tiếng gõ mõ từ bên ngoài truyền đến, Tiêu Kính Viễn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí cũng biết tình cảnh nàng hiện giờ, không đành lòng khiến nàng khó xử nữa.

“Ngươi trước tiên xử lý…” do dự một chút, hắn nói tiếp: “Xử lý tốt chính sự đi thôi, thời gian này nữ tử luôn phải chú ý cẩn thận, đừng để bị lạnh.”

Xử lý tốt chính sự? Ban đầu A La nghe không hiểu, sau đó hiểu ra vừa thẹn thùng vừa quẫn bách, lại bất đắc dĩ, cắn môi liếc hắn một cái: “Ân.”

Lời muốn nói đã nói xong, Tiêu Kính Viễn tuy không nỡ nhưng dù sao cũng không thể ở lại quá lâu, lập tức đưa cho nàng một vật: “Cái này cho ngươi.”

A La vươn tay ra từ trong chăn gấm, nhận lấy vật kia, đó là một khối ngọc lành lạnh, chất ngọc trong suốt phiếm lục quang, vừa nhìn liền biết là ngọc thượng đẳng.

“Đây là ngọc bội ta đeo từ nhỏ, bây giờ cho ngươi, ngươi nhớ luôn đeo bên người đấy.”

Đây chẳng phải tự định chung thân sao? Nếu không, một cô nương như nàng luôn mang vật của nam nhân bên người làm gì?

Có điều, A La cũng không lên tiếng, nhu thuận cầm ngọc bội trong tay.

Tiêu Kính Viễn thấy vậy, lưu luyến vuốt tóc nàng, sau đó nhảy ra ngoài cửa sổ, rời đi.

Đợi Tiêu Kính Viễn đi rồi, A La cuống quýt gọi nha hoàn vào, lệnh cho nàng đi gọi Lỗ ma ma giúp nàng thay băng nguyệt sự, thay cả quần áo, đệm chăn.

Lỗ ma ma thấy nàng bị dính nguyệt sự khắp cả quần áo, chăn đệm liền cả kinh, cho rằng nàng tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đích thân dạy nàng một phen, còn bảo nha hoàn đi nấu nước đường táo đỏ đến cho nàng uống. Ép buộc một phen, đến khi thu thập sạch sẽ nằm xuống thì đã là nửa đêm.

A La nằm trên giường, đầu óc hỗn loạn nhớ lại chuyện xảy ra đêm nay.

Tiêu Kính Viễn trả băng nguyệt sự cho nàng, Tiêu Kính Viễn ôm nàng, ôn nhu vuốt tóc nàng, Tiêu Kính Viễn hứa hẹn sẽ che chở nàng một đời một kiếp.

Thật ra, nàng có chút không dám tin, lại có chút thấp thỏm, nhưng phần nhiều là ngọt ngào trong lòng.

Kỳ thật… nếu không phải Tiêu gia là đầm rồng hang hổ, nàng có thể gả cho hắn tất nhiên là rất tốt.

Nghĩ vậy, nàng sờ soạng cầm ngọc bội Tiêu Kính Viễn đưa, cẩn thận quan sát, phát hiện trên ngọc bội có khắc một chữ, là chữ “La”.

Nàng không khỏi kinh ngạc, vì sao ngọc bội này lại khắc tên mình? Rõ ràng hắn đã nói đây là vật hắn đeo bên người từ nhỏ.

Chẳng lẽ vì muốn tặng cho mình nên mới khắc tên mình lên?

Nghĩ nghĩ, nàng lại cẩn thận nghiên cứu một phen, cảm thấy dấu khắc này đã hơi cũ, các cạnh chữ trơn nhẵn, giống như đã khắc từ nhiều năm trước.

Vì thế nàng càng cảm thấy nghi ngờ hơn, chẳng lẽ từ bảy năm trước, lúc hắn vừa quen biết nàng thì đã khắc rồi? Nhưng lúc đó nàng còn nhỏ a, hắn không thể nào khắc tên nàng lên vật tùy thân của hắn chứ?

Nghĩ nửa ngày cũng không có kết quả, A La thầm nhủ chờ hôm nào gặp hắn sẽ hỏi rõ ràng vậy, cuối cùng mông lung chìm vào giấc ngủ.

Nào ngờ đêm đó nàng nằm mơ, trong mơ, nàng nằm trong ngực nam nhân kia, cánh tay nam nhân trần trụi, hữu lực ôm nàng, nàng cố gắng kêu la, vùng vẫy đánh vào cánh tay hắn…

“A…” nàng giật mình tỉnh dậy, thở gấp dồn dập, mặt nóng ran.

Hồi lâu sau mới ý thức được, mình nằm mộng, còn là mộng xuân.

– ———–

Bên kia, Ninh thị bận tâm hai chất nữ, liền thương nghị với Diệp Trường Huân, trong nhà vốn chỉ có ba cái viện, bây giờ hai vị chất nữ cùng ở sương phòng phía tây với A La, tuy miễn cưỡng có thể ở được, nhưng về lâu về dài chỉ sợ sẽ có mâu thuẫn.

Diệp Trường Huân ngẫm lại thấy cũng phải, hắn hiểu tính tình nữ nhi mình, vốn đã không hợp với vị đường tỷ, huống hồ hai người kia trong nhà gặp biến cố, phải ăn nhờ ở đậu, càng sợ sẽ xảy ra tranh chấp.

Hai vợ chồng thương lượng, sớm an bài hôn sự gả hai vị chất nữ ra ngoài, thứ nhất bản thân có thể thanh tịnh, thứ hai cũng coi như hết tình hết nghĩa với Diệp Trường Cần đã mất.

Ninh thị lập tức gọi tỷ muội Diệp Thanh Liên qua, ôn hòa phân tích tình cảnh hiện tại, lại hỏi ý tứ các nàng thế nào.

Hai tỷ muội cũng biết mình hiện tại ăn nhờ ở đậu, hoàn toàn không giống trước kia, tất nhiên đều nguyện ý, đồng thanh đáp: “Đều do Nhị thẩm làm chủ.”

Sau đó, Ninh thị bắt đầu tìm nhà thích hợp ở Yến Kinh, nói thì dễ nhưng lại thì khó.

Thứ nhất, phụ thân hai người phạm tội lớn, nhà bình thường nào ai nguyện ý. Thứ hai, bà làm thẩm thẩm cũng không tiện hạ thấp các nàng, truyền đi cũng không dễ nghe. Bởi vậy, chuyện này tất nhiên phải phí tâm tư một phen.

Diệp Thanh Liên và Diệp Thanh Dung cũng hiểu rõ tình cảnh bản thân, thấy thẩm thẩm bận tâm vì mình, Diệp Thanh Dung ít nhiều cũng có chút băn khoăn, còn Diệp Thanh Liên thì ngược lại, vẻ mặt nhàn nhạt, không nói gì.

Hôm nay, mười lăm tháng ba, từ sớm Ninh thị đã chuẩn bị trái cây để hai tỷ muội mang đi thăm mộ Diệp Trường Cần, A La ở nhà buồn chán lại lôi ngọc bội ra vuốt ve.

Ngọc bội sờ vào cảm giác lành lạnh nhưng nghĩ đến ngọc này từng được nam nhân kia đeo bên người, nàng liền phảng phất cảm nhận được chút khí tức ấm áp. Nhất thời hứng trí, A La lại lục tung cái rương tìm bằng được con rối gỗ ngày xưa, tỉ mỉ so sánh chữ “A La” trên đó với chữ “La” trên ngọc bội, phát hiện bút tích không giống nhau.

Nàng khó tránh khỏi đưa ra nhiều suy đoán, con rối gỗ này là Tiêu Kính Viễn tự tay làm, chữ trên đó tất nhiên cũng do hắn khắc.

Còn chữ trên ngọc bội hẳn là mời người khác khắc, chỉ không biết khắc từ khi nào?

Bên ngoài ánh mặt trời ấm áp, A La dựa người trên sạp mềm cạnh cửa sổ, nhớ lại từng câu từng lời đêm đó hắn đã nói, tâm tình lâng lâng, cảm thấy có ngàn vạn lời muốn nói với hắn, chỉ hận phải ở trong khuê phòng, lại không có hồng nhạn truyền thư, rất nhiều lời căn bản không tiện nói ra miệng.

Lồng ngực dâng lên một cỗ tư vị khó tả, ánh nắng ấm áp chiếu lên người làm thân thể nàng hơi nóng lên.

Tâm sự trong lòng không có chỗ kể ra, A La dứt khoát nàng giấy bút ra viết vẽ lung tung một phen, vốn muốn vẽ hắn nhưng đợi đến khi họa ra mắt mũi rồi lại cảm thấy mặt mũi đỏ bừng, xấu hổ cuống quýt vo giấy ném qua một bên.

Đúng lúc này, tỷ muội Diệp Thanh Liên thăm mộ trở về. Diệp Thanh Dung thấy A La ngồi trước cửa sổ, nhân tiện nói: “Vừa rồi trên đường đi hái được một ít quả dại, chua chua ngọt ngọt ăn rất ngon miệng, muốn mang qua cho A La cùng nếm thử.”

A La nghe vậy, tất nhiên nhanh chóng mời hai người vào, thấy trái cây hồng nhuận đẹp mắt, cảm ơn Diệp Thanh Dung trước, sau đó sai nha hoàn mang đi rửa, phân phó: “Đưa một ít đến phòng mẫu thân, nói là Nhị tỷ tỷ hái được.”

Nha hoàn tuân mệnh làm việc, mấy tỷ muội ngồi trong phòng trò chuyện, kỳ thật cũng không có chuyện gì để nói ngoài gần đây đọc sách gì, sắp tới làm xiêm y kiểu dáng ra sao…

Ninh thị ngày xưa dù có khúc mắc với Đại phòng nhưng hiện tại vẫn đối xử rất tử tế với hai tỷ muội Diệp Thanh Liên.

Trò chuyện nửa ngày, A La tiễn hai tỷ muội kia ra cửa, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, không biết vì sao đột nhiên nhớ tới bức họa mình vẽ Tiêu Kính Viễn, lập tức xoay người đi tìm nhưng mặc kệ tìm thế nào cũng không thấy.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận