Lọc Truyện

Tiểu giai nhân khuynh thành

Về phòng, Lỗ ma ma lại đây hầu hạ, nhíu mày nói: “Cô nương, ta thấy giọng điệu vừa rồi đại cô nương nói chuyện với ngươi có vẻ không thích hợp, chỉ sợ chẳng có tâm tư tốt gì.”

A La cũng không quá để ý, trong bức họa chỉ mới vẽ một đôi mắt, cho dù đôi mắt kia cực kỳ giống đôi mắt Tiêu Kính Viễn thì đã sao, nàng có thể nói mình họa kỹ không tinh cho nên mới vẽ mắt nha hoàn thành mắt nam nhân.

“Vốn cũng chẳng phải chuyện gì lớn, mặc kệ nàng ta đi, các ngươi giám sát chặt chẽ một chút, có vài người, nếu đã tới ăn nhờ ở đậu nhà người khác thì chớ nên gây ra chuyện gì mới tốt!”

Lỗ ma ma vốn dĩ sợ cô nương nhà mình chịu thiệt, bây giờ nghe nàng nói vậy cũng yên tâm.

“Trong lòng cô nương hiểu rõ là tốt rồi, về sau vẫn nên cách xa đại cô nương và nhị cô nương một chút.”

A La hiểu lo lắng của Lỗ ma ma, tất nhiên là đáp ứng. Chờ Lỗ ma ma ra ngoài, nàng nhớ tới bức họa kia, cũng biết tâm tư hai tỷ muội Diệp Thanh Liên, lập tức nhắn mắt lại, bình tâm tĩnh khí lắng nghe động tĩnh bên phòng tỷ muội bọn họ.

Trùng hợp là đúng lúc này, hai tỷ muội Diệp Thanh Liên cũng đang nói đến hôn sự.

“Ta nghe nói A La hiện tại rất nổi tiếng, không những Tiêu gia muốn cầu hôn mà còn có Ngưu gia. Nhiều như vậy, nếu tùy tiện đưa cho ta một nhà, ta cũng không xa cầu gì hơn nữa.”

Người nói lời này là Diệp Thanh Dung, ngữ khí ngưỡng mộ.

“A, ngươi cũng quá kiến thức hạn hẹp rồi, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, trong lòng A La thực tế hướng về ngươi nào sao?”

“Người nào?”

“Nếu ngươi không nhìn ra, ta có nói hay không cũng vậy thôi.” Đối với muội muội ruột của mình, Diệp Thanh Liên cũng rất lãnh đạm.

Diệp Thanh Dung thấy tỷ tỷ mình căn bản không muốn nói, khẽ hừ một tiếng: “Tuy ta không nhìn ra trong lòng A La hướng về ai, nhưng ta lại biết, cuối cùng nàng ấy sẽ gả cho ai!”

“Cho ai?”

Diệp Thanh Dung bĩu môi: “Đương nhiên là Tam hoàng tử a, thiếu gia vương công quý tộc bình thường, e là nàng ấy còn chướng mắt.”

Diệp Thanh Liên trầm ngâm một lát mới nói: “Nàng giờ đây khác chúng ta.”

Diệp Thanh Dung thở dài: “Đúng vậy, nói ra cũng thật không công bằng, đều là nữ nhi Diệp gia, dù A La dung mạo tốt hơn một chút thì sao chứ, bàn về tài năng, tính cách, nàng đều kém hơn chúng ta nhiều, kết quả thì sao, chúng ta mệnh không tốt, phải ờ nhờ nhà nàng, muốn tìm một mối hôn sự bình thường cũng khó, còn nàng, vương công quý tốc đều mặc nàng lựa chọn, thậm chí ngay cả Hoàng Hậu nương nương cũng muốn nàng làm con dâu!”

Người so với người, thật sự có chút khó chịu.

Diệp Thanh Liên hồi lâu không lên tiếng, cuối cùng lẩm bẩm một câu: “Nếu nàng ấy thật sự gả cho Tam hoàng tử thì chính là Hoàng tử phi, cả đời này ta và ngươi đều không có khả năng so được… bất luận thế nào cũng không thể để chuyện này thành sự thật…”

Diệp Thanh Liên hạ giống rất thấp cho nên Diệp Thanh Dung cũng không nghe rõ, đương nhiên cũng có thể vì đang mãi nghĩ tới tâm sự của mình.

“Tỷ tỷ, ngươi có chú ý thấy bị công tử Hầu gia hôm hay không, hắn dường như có nhìn ta mấy lần? Ngươi có biết gia thế của hắn không?” “Công tử Hầu gia à, phụ thân là một tiểu quan tam phẩm, hắn là trưởng tử trong nhà.” Diệp Thanh Liên cũng không quá để ý, thuận miệng nói như vậy.

“Tam phẩm a… trưởng tử a… vậy cũng không tệ.” Diệp Thanh Dung hơi đăm chiêu, giọng cũng nhỏ dần.

A La nghe những lời này cảm thấy hơi nhàm chán, quyết định không nghe nữa, trong lòng lại thầm nghĩ, vốn là tỷ muội cùng họ, ăn chung nồi cơm mà lớn lên, cố tình lại sớm phân gia ở riêng, bây giờ Đại phòng gặp nạn, nhà mình thu lưu là đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, nhưng hai tỷ muội này nếu đã có khúc mắc với mình, về lâu dài tất nhiên sẽ sinh ra nhiều chuyện, thay vì giữ mầm tai họa, mình vẫn nên khuyên mẫu thân sớm định hôn sự gả các nàng ra ngoài thì hơn.

Nhất thời nhớ tới vị công tử Hầu gia kia, A La hạ quyết tâm ngày mai sẽ đề cập với mẫu thân.

Nếu Diệp Thanh Dung cảm thấy vị công tử Hầu gia kia có ý với nàng ấy, có lẽ có thể thử một lần.

Mấy ngày nay Ninh thị đang rầu rĩ vì hôn sự. Bà có hai trai một gái, Diệp Thanh Việt còn nhỏ, chưa tới tuổi kết thân, A La thì nhất nữ bách gia cầu (nhà có 1 đưa con gái mà cả trăm nhà muốn tới cầu hôn), ngay cả Diệp Thanh Xuyên có tật mắt cũng không lo chuyện cưới vợ, chỉ xem dòng dõi cao hay thấp mà thôi. Thế nhưng hai vị chất nữ này, thật sự là cao không tới thấp không xong, nay A La đặc biệt tới tìm bà đề cập đến công tử Hầu gia, còn nói Diệp Thanh Dung tự nhìn trúng, bà nghe liền vui vẻ, vội vàng cho người đi hỏi thăm.

Sau khi hỏi thăm, nghe đối phương thật sự có ý này, Ninh thị liền thở phào nhẹ nhõm, quan viên tam phẩm ở Yến Kinh tuy không tính lớn nhưng cũng đủ xứng với nữ nhi Diệp gia, huống hồ người ta còn là đích trưởng tử, đối với Diệp Thanh Dung thì không còn ai thích hợp hơn.

Ninh thị lại gọi Diệp Thanh Dung tới nói việc này, Diệp Thanh Dung thấy chuyện có thể thành thì vui mừng vô cùng, xấu hổ đỏ mặt, chỉ cúi đầu không tiếp lời. Ninh thị nhìn liền biết nàng hài lòng, vội thu xếp hôn sự.

Trong lúc bận rộn hôn sự, Ninh thị lại biết được mười tám tháng này là đại thọ 60 tuổi của lão thái thái Tiêu gia.

Tiêu Kính Viễn từng giúp đỡ Diệp Trường Huân, hai nhà lại có khả năng là thông gia, đại thọ của Tiêu lão thái thái tất nhiên cả nhà phải đến dự, còn phải chuẩn bị thọ lễ. Vì việc này, Ninh thị đành phải tạm thời gác hôn sự của Diệp Thanh Dung qua một bên.

Ngày hôm đó, từ sáng sớm đã có tuyết rơi, trong cái thời tiết tháng ba này là cực kỳ hiếm thấy, mọi người không khỏi tặc lưỡi cảm thán, Ninh thị lại nói: “Tiêu lão thái thái thật có phúc khí, ngày đại thọ, ngay cả ông trời cũng hạ tuyết vì chúc thọ bà ấy.”

Mọi người đều sớm chỉnh trang xiêm y, áo khoác, ngồi xe ngựa đến dự thọ yến của Tiêu lão thái thái.

Đến khi nước vào cửa lớn Tiêu gia, nhìn bên ngoài giăng đèn kết hoa náo nhiệt, A La có chút cảm khái, nhớ đời trước, thời điểm đại thọ 60 của Tiêu lão thái thái thì nàng đã gả tới rồi. Làm cháu dâu, ngày ấy nàng cũng cực kỳ bận rộn, theo bà bà đi chiêu đãi nữ quyến, đời này sống lại, chưa từng nghĩ mình lại trở thành khách được chiêu đãi.

Tỷ muội A La theo Ninh thị vào đại sảnh, người tiếp đón các nàng chính là mẫu thân của Tiêu Vĩnh Hãn, đại thái thái Tiêu gia, bởi vì đại thái thái còn bận rộn nhiều việc, Ninh thị liền cùng vài vị thái thái bên cạnh nói chút chuyện nhà, bầu không khí trở nên náo nhiệt.

Vài vị cô nương Tiêu gia đều ra ngoài đi dạo, tỷ muội A La cũng trò chuyện cùng các nàng.

Đang nói, lỗ tai A La liền bắt được một thanh âm gọi “Thất gia”, trong lòng nàng khẽ động, thầm nghĩ bên chỗ mẫu thân sao lại nhắc đến Tiêu Kính Viễn? Nàng không khỏi dựng tai lên nghe ngóng.

Các vị thái thái nhắc đến Tiêu Kính Viễn, nói hắn tuổi không còn trẻ nữa, Tiêu lão thái thái sốt ruột muốn định hôn sự cho hắn, đã nhìn trúng một nhà, chính là nữ nhi nhà Phùng thị lang.

A La vừa nghe liền kinh hãi.

Nàng biết vị nữ nhi Phùng thị lang này, chính là nữ nhi của một vị quan tam phẩm, người mà đời trước sau khi định thân liền không dám đi nhiều một bước, không dám ra khỏi cửa, thậm chí uống canh cũng cực kỳ cẩn thận, sợ bị nghẹn chết!

Cuối cùng, nghe nói là thời điểm đang tắm bị trượt chân ngã, sặc chết!

A La nhất thời nhớ lại hôm đạp thanh, hắn nói cái gì mà hắn để ý tới nàng chẳng qua là vì dung mạo nàng tốt mà thôi, nàng thật ra chỉ là tiểu nữ tử vô tài vô đức, hắn căn bản chỉ nhất thời hứng thú, hoàn toàn không đến mức cưới về nhà! Nàng cũng thật ngu ngốc, ngày ấy hắn lẻn vào khuê phòng vì sao không đem những lời đó trả lại cho hắn, hung hăng ném vào mặt hắn, xem hắn còn mặt mũi nói lời ngon tiếng ngọt không? Ta phi!

A La nhớ tới chuyện này, lại liên tưởng đến cô nương Phùng gia, trong ngực nghẹn một cục tức, hận không thể lập tức tìm Tiêu Kính Viễn để đối chất.

Khổ nỗi nàng là nữ quyến đến làm khách, xung quanh toàn là cô nương gia và thiếu nãi nãi, nhìn khắp nơi đều khách nhân, làm sao thấy được bóng dáng Tiêu Kính Viễn!

Đang suy nghĩ thì thấy Diệp Thanh Liên nhìn về hướng mình, ánh mắt lộ ra tia tìm tòi nghiên cứu.

Nàng vội thu liễm tinh thần, không suy nghĩ thêm nữa.

Diệp Thanh Liên thấy A La tránh đi tầm mắt của mình, liền cười cười hỏi Tam cô nương Tiêu gia: “Sao không thấy biểu cô nương Kha gia đâu, ta nhớ tướng mạo nàng rất giống tam muội nhà ta đúng không?”

Tiêu tam cô nương kia nhớ tới chuyện này, không khỏi cười nói: “Cũng đúng, sao không thấy A Dung đâu nhỉ?”

Một người khác lại nói: “Vừa rồi còn nhìn thấy mà, chắc lại đang chơi đùa với Tam ca ở đâu đó rồi!”

Lời vừa dứt, mọi người liền ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, đều hiểu ý, cười mà không nói.

Tam ca tất nhiên là Tiêu Vĩnh Hãn, xem ra Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung thường xuyên đi cùng nhau, người Tiêu gia đều thấy nhưng không thể trách?

A La nhớ ngày ấy nàng nghe Tiêu Vĩnh Hãn đàn khúc Hầu La Hương, nghĩ lại cũng có chút nghi hoặc, nàng nhíu mày, âm thầm cân nhắc chuyện này.

Nào ngờ bỗng dưng thấy Diệp Thanh Liên dùng ánh mắt cười như không cười nhìn mình, còn mang theo tia khinh thường.

Mới đầu A La không hiểu ra sao, sau đó mới giật mình nghĩ, hẳn là Diệp Thanh Liên hiểu lầm người mình thích là Tiêu Vĩnh Hãn?

Bức họa hôm đó mình tiện tay ném đi tất nhiên đã bị Diệp Thanh Liên lấy được, mà Tiêu Kính Viễn và Tiêu Vĩnh Hãn tuy khí chất khác biệt nhưng mặt mày cũng có chút tương tự nhau, cho nên nàng ta nghĩ đó là Tiêu Vĩnh Hãn.

Tóm lại, bất kỳ ai cũng sẽ không nghĩ đến mình và Tiêu Thất gia có liên quan gì.

A La hơi trầm ngâm, nhớ tới chuyện Tiêu Kính Viễn và cô nương Phùng gia, nàng không khỏi nghĩ, cứ để Diệp Thanh Liên hiểu lầm cũng tốt.

Đang nghĩ ngợi lung tung thì nghe nàng dâu Tiêu gia hô khẽ: “Phùng cô nương đã tới.”

Phùng cô nương?

A La ngẩng đầu nhìn qua liền thấy một cô nương dáng người yểu điệu, mặt mang ý cười, dẫn theo hai nha hoàn đi về hướng này.

Đây hiển nhiên là cô nương Phùng gia.

Nhưng lúc này A La nhìn cô nương Phùng gia kia, trong lòng lập tức trầm xuống.

Thì ra là, vị cô nương Phùng gia kia khoác một chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng, giống như đúc với chiếc mà lúc trước Tiêu Kính Viễn muốn tặng cho nàng.

Cô nương Phùng gia kia hiển nhiên rất thích chiếc áo choàng lông điêu tơ vàng này, sau khi vào đại sảnh cũng không cởi, đi thẳng đến trước mặt các cô nương mới cởi ra đưa cho nha hoàn bên cạnh.

Nhất thời cũng có vài người vây xem, khen chiếc áo này thật xinh đẹp, tinh xảo.

A La tức giận đến mức nắm tay run run.

Mới vài ngày trước, hắn chạy đến trước giường mình, thề thốt lời ngon tiếng ngọt, cuối cùng thì sao, vừa quay đầu đã muốn cưới người khác, còn đưa cả áo choàng lông điêu tơ vàng cho người ta!

Mình lúc trước quả nhiên đoán không sai, người này căn bản không tốt lành gì, lại còn hoa tâm, về phần áo choàng lông điêu tơ vàng kia, muốn đưa ai thì đưa đi!

Diệp Thanh La nàng không phải người tầm mắt hạn hẹp, tất nhiên không đến mức tức giận vì một cái áo choàng, chỉ hận mình trẻ người non dạ, suýt nữa bị nam nhân hư hỏng, bụng dạ khó lường kia lừa gạt!

Người ta chẳng qua chỉ thuận miệng nói vài câu dễ nghe, nàng liền cho là thật? Không biết sau lưng hắn lại âm thầm nói với Tam hoàng tử thế nào? Có phải sẽ nói “Cô nương ngốc như vậy, ta nói cái gì liền tin cái đó, còn nghĩ ta sẽ thật sự cưới nàng vào cửa?”

Nghĩ vậy, đột nhiên nhớ đêm đó trong khuê phòng, hắn cũng từng nói nàng thật ngốc.

Thế nhưng, nàng không hề ngốc nha!

A La tức giận khó nhịn, nhưng lúc này trước mặt nhiều người, lại có Diệp Thanh Liên mang vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa nhìn mình chằm chằm, nàng đành phải liều mạng chịu đựng.

Đúng lúc này, vài cô nương muốn ra ngoài thưởng tuyết, nàng cũng mượn cớ theo ra, cố ý tụt lại phía sau, tránh bị người khác nhìn ra manh mối.

Cách đó không xa có một gốc đào đang thời điểm nở hoa, màu hồng phấn tươi đẹp trên nền tuyết trắng tinh khôi tạo nên khung cảnh thiên nhiên đẹp đến nao lòng.

“Tháng ba tuyết mùa xuân, ngày xưa chỉ thấy hàn tuyết tịch mai, hiếm khi thấy hàn tuyết đào hoa, cảnh này sợ là nhiều năm khó gặp, hẳn là nên họa để lưu giữ lại mới đúng.” các cô nương tươi cười đề nghị, ai có họa kỹ tốt thì mau chóng lưu lại khung cảnh này.

Chẳng biết tại sao, trong lòng A La bỗng nhiên cảm thấy thê lương, nghĩ mình đúng là ngốc chết, tin lời dụ dỗ của một tên lừa đảo, người ta căn bản là muốn phá hủy trong sạch của mình thôi!

Nước mắt muốn rớt xuống, không dám để người khác nhìn thấy, A La liền xoay lưng đi, lén dùng tay áo lau khóe mắt.

Đúng lúc này lại nghe thấy một thanh âm rơi vào tai.

“Tam ca ca, hôm nay ngươi họa thần thái không giống ta lắm.”

A La căn bản lười phản ứng chuyện người khác, nghe vậy cũng không để ý, đang muốn xoay người chạy đi thì trong lòng vừa động.

Đây không phải thanh âm của Kha Dung sao?

Tam ca ca mà nàng ta gọi hẳn là Tiêu Vĩnh Hãn!

Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cảm thấy trào phúng cực kỳ.

Vào thời điểm này đời trước, nàng đứng dưới tàng cây hoa đào, Tiêu Vĩnh Hãn họa cho nàng, giờ đây đã đổi thành một người khác, đúng là thế sự trêu ngươi, không thể tưởng tượng nổi mà!

Nhất thời, A La nín khóc, cũng không chạy đi nữa, yên lặng đứng dưới tàng cây, thám thính động tĩnh bên Tiêu Vĩnh Hãn và Kha Dung.

“Lão biện tân chi mộc xuân phong, yêu kiều hinh phân phức lộ phương khoan dung. Đào hoa diễm diễm lăng sương lập, thụy tuyết phi phi triệu niên đại. Kình tiết cao nguy lạnh không đi, ngang nhiên khí độ quán cầu vồng. Cực biết việc này thế gian thiếu, hỉ thái kinh nghi khác hồng.” – đoạn này mình không biết dịch nên để nguyên đoạn convert. Ai biết đi ngang xin chỉ giáo. Đa tạ! ^_^

Thanh âm Tiêu Vĩnh Hãn thanh lãnh, chậm rãi ngâm nga bài thơ này.

A La cắn môi, siết chặt cành đào trong tay.

Nàng tất nhiên nhớ rõ, bài thơ này đời trước Tiêu Vĩnh Hãn cũng từng ngâm, là ngâm cho nàng nghe.

Kha Dung cười nói: “Tam ca ca quả nhiên văn thơ xuất chúng, trong nháy mắt đã làm được bài thơ tốt như vậy, thật sự rất hợp ý cảnh với bức họa này.”

Tiêu Vĩnh Hãn lại nói: “Bài thơ này không phải ta làm, là của người khác.”

“Là của ai vậy? Ta chưa từng đọc qua bài thơ này.”

Tiêu Vĩnh Hãng không lập tức trả lời mà trầm mặc hồi lâu mới nói: “Ta cũng không nhớ rõ, ta chỉ biết bài thơ này không phải ta làm, chỉ vì hợp ý cảnh mà thuận miệng ngâm ra thôi.”

Kỳ thật, Kha Dung cũng không để ý vấn đề này lắm, liền chỉ bức họa kia, nói: “Tam ca ca, ngươi chỉnh sửa tranh này một chút được không, ngươi xem, ta chưa bao giờ để kiểu tóc này, nhìn có chút không giống ta.”

Tiêu Vĩnh Hãn cúi đầu nhìn nữ tử trong bức họa, lúm đồng tiền kiều diễm hơn hoa, dung nhan tựa hoa đào ngày xuân, hắn khẽ giật mình, nhất thời nhìn đến ngây ngốc.

Hắn nâng tay, nhẹ nhàng vuốt ve gò má nữ tử mình tự tay vẽ ra, chẳng biết tại sao trong lòng dâng lên cảm giác chua xót không thể nói thành lời.

Tuy không biết vì sao nhưng lại khiến hắn cảm nhận được nỗi bi ai, chua xót đến mức đau đớn không kiềm chế được.

“”Tam ca ca, Tam ca ca? Ngươi làm sao vậy?” Kha Dung phát hiện Tiêu Vĩnh Hãn không thích hợp, nghi ngờ hỏi.

Tiêu Vĩnh Hãn nghe nàng hỏi, lát sau liền ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt nữ tử trước mắt, giống như đã từng quen biết, lại phảng ngất như cực kỳ xa lạ.

Hắn nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng: “Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?”

Kha Dung kinh hãi: “Tam ca ca, ta là A Dung a, không phải ngươi lại phát bệnh chứ?”

Phát bệnh?

Tiêu Vĩnh Hãn thống khổ nâng tay ôm đầu mình, lắc lắc: “Không, ra không phát bệnh, ta chỉ cảm thấy không thích hợp, không đúng a… rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?”

Kha Dung nhất thời hoa dung thất sắc, lập tức bất chấp nam nữ khác biệt, tiến lên cầm tay Tiêu Vĩnh Hãn, ôn nhu trấn an: “Tam ca ca, không có chuyện gì, không có cái gì không đúng, ta là Kha Dung, ngươi là Tiêu Vĩnh Hãn, ngươi mau tỉnh táo lại, một lát sẽ không sao nữa!”

Cách đó không xa, A La hết tất cả, nhíu mày, tay run run siết chặt cành hoa.

Tiêu Vĩnh Hãn đời này, nàng vẫn luôn nhìn không hiểu.

Đời trước hắn đối với nàng chân tình, thăm thiết, nàng không tin đó là giả, nhưng mà đời này, ánh mắt chán ghét không hề che giấu của hắn khi gặp nàng làm cho nàng không thể không hoài nghi, tất cả đời trước đều là hư tình giả ý.

Nàng cũng từng hoài nghi, Tiêu Vĩnh Hãn có thể cũng nhớ chuyện đời trước giống nàng hay không? Nếu không, vì sao mọi chuyện lại khác biệt với đời trước đến thế.

Nhưng hôm nay nghe được đoạn đối thoại này, trong lòng nàng có chút suy đoán.

Có lẽ tình ý đời trước là thật, đời này chán ghét cũng là thật… Có lẽ, hắn chỉ là nhận lầm người?

Lúc trước hắn và nàng đồng thời rơi xuống nước, sau đó, có lẽ hắn nhớ được một phần ký ức đời trước, những ký ức đó không rõ ràng cho nên hắn nhận lầm người, cho rằng Kha Dung là người đời trước hắn muốn cưới?

Cho nên đời này hắn mới đàn khúc Hầu La Hương cho Kha Dung, lại mặt lạnh với nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng rối loạn.

Đời này dù thế nào nàng cũng không muốn gả cho Tiêu Vĩnh Hãn nữa, mười bảy năm khổ sở, tịch mịch đã sớm khiến nàng quên đi tình cảm phu thê ân ái ngày xưa.

Giờ đây nhớ lại thiếu niên thiếu nữ si ngốc động tâm, chỉ cảm thấy như ngăn cách một tầng sương khói, giống như nhìn câu chuyện của người khác.

Thế nhưng… cuối cùng vẫn không đành lòng, không đành lòng nhìn hắn hãm sâu trong thống khổ quá khứ.

Đối với nàng, chuyện đời trước, tất cả đã qua, quên mất cảm giác động tâm dưới tàng hoa đào, quên mất ngày tháng triền miên ân ái cùng thiếu niên kia, cũng quên mất lời hứa hẹn đã từng vững như bàn thạch đó.

Đời này, hắn là hắn, nàng là nàng, nam hôn nữ gả không thiếu nợ lẫn nhau, dù gặp lại cũng chỉ là nụ cười khách khí, sau khi gặp thoáng qua liền mờ mịt trong biển người.

A La cắn môi, hai mắt có chút ướt át.

Lại nghiêng tai lắng nghe nhưng bên kia không có động tĩnh gì, có lẽ bọn họ đã rời đi rồi, A La lững thững bước trên tuyết, bước ra khỏi tàng hoa đào rực rỡ, chỉ lưu lại những dấu chân nông sâu sau lưng.

Chắc là vì Tiêu Vĩnh Hãn phát bệnh, hai người bọn họ đã rời đi rồi.

Cúi đầu nhìn dấu chân trên tuyết, A La thở dài một tiếng, trong đầu có rất nhiều phiền muộn, không khỏi lẩm bẩm: “Tam ca ca, ta là người vô tâm vô phế, ta cũng mong ngươi giống ta, quên hết tất cả chuyện cũ. Bất luận ngươi cưới ai, ta đều hi vọng đời này ngươi có thể sống thật tốt…”

Nàng ngẩng đầu nhìn qua, bất chợt đối diện một đôi mắt thâm trầm khiến người ta nhìn không hiểu.

“Thất…thất thúc?”

Hắn tới lúc nào, nàng thế nhưng chưa từng phát hiện.

Tiêu Kính Viễn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đôi mắt trong trẻo thoáng ướt nước mắt của nàng.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận